Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Bị Thẩm Đường nhìn chằm chằm như vậy, lại thêm một câu “chị gái” vừa rồi, nữ sinh không thể khống chế nổi mà đỏ mặt.

Khụ khụ, đừng tưởng rằng gọi cô ta một câu “chị gái” là cô ta sẽ mềm lòng.

Lần trước cô ta đã dọa nạt như thế rồi, bây giờ không lấy lại danh dự là điều không thể.

“Thẩm Đường, chúng ta đấu lại một lần nữa.” Nữ sinh kia hùng hổ nói.

Thẩm Đường suy nghĩ một chút, cô nghiêng đầu nhìn nữ sinh rồi hỏi: “Cậu muốn so học tập với tôi hả?”

Nữ sinh mở to mắt, lúc nào cô ta muốn so học tập chứ?

Nhìn cô ta ngốc như vậy, sao có thể so sánh việc học với người đứng đầu khối được hả?

“Không, chúng ta sẽ đấu lại trong đại hội thể dục thể thao lần này, cậu có thể tham gia bất cứ hạng mục nào, tôi và cậu cùng báo danh, chúng ta thi xem ai xếp hạng cao hơn.”

“Không đấu.” Thẩm Đường từ chối mà không một chút nghĩ ngợi, sau đó cô giải thích: “Tôi không giam gia bất cứ hạng mục nào trong đại hội thể dục thể thao.”

“Vậy chúng ta đưa chạy đi, ngay bây giờ.” Nữ sinh thở phì phò nói, cô ta cảm thấy khi nói chuyện với Thẩm Đường là từ thể xác lẫn tinh thần của cô ta đều phải chịu ấm ức.

“Không đua đâu.” Thẩm Đường lại từ chối.

“Vì sao chứ, cậu có được hay không hả, cái này không đua cái kia cũng không đua, cậu muốn đua cái gì thì cứ nói đi.”

“Tôi chỉ muốn đua về việc học.” Thẩm Đường cười nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Nói đùa chứ, cô học giỏi như vậy sao có thể đi so thể dục với người khác được?

Cho rằng cô ngu ngốc hả?

Nữ sinh: “...”

Được rồi, cô ta tự kỷ rồi, chính là kiểu không thể khá lên được.

“Chị gái, điểm số cuối kỳ của chị được bao nhiêu? Điểm cuối kỳ của tôi đứng đầu toàn khối đó, chị gái à, nhất định phải đua học hành với tôi hả?” Thẩm Đường không biết xấu hổ giả vờ nai tơ, một câu rồi lại một câu “chị gái”.

Nhưng mà nữ sinh là lại vô cùng không vui.

Cô ta không lên một tiếng tỏ vẻ: Cảm giác mình càng ngày càng tự kỷ!!

Trong lòng nữ sinh kia nghĩ như này: Trời ơi, Thẩm Đường cho rằng cô ta sẽ nói cho cô sao, nói là điểm thi cuối kỳ của mình đếm ngược từ cuối lớp lên hả?

Điều này chắc chắn không thể nói ra được.

Hệ thống nhìn dáng vẻ mất mặt như vậy của ký chủ thối, trong lòng nó âm thầm bội phục.

“Ký chủ, cô dùng học tập để bắt nạt bạn học như vậy, lương tâm cô có đau không?” Hệ thống hỏi.

“Không biết nữa, tôi dựa vào khả năng để bắt nạt bạn học đáng yêu, không chỉ không đau mà trong lòng còn rất đắc ý đó~” Thẩm Đường đáp trả hệ thống.

Hệ thống: Quả nhiên, không ai có thể không biết xấu hổ hơn ký chủ mà...

Hệ thống: A a, hôm nay, ký chủ lại không biết xấu hổ thêm một ngày nữa!

Thẩm Đường với vẻ mặt vô tội jpg: So sánh việc học không phải tốt hơn sao?

Trong phòng ăn, Thẩm Đường ăn từng miếng bánh bao một, với chuyện đại hội thể dục thể thao này, cô đã hạ quyết tâm rồi, chỉ ngoan ngoãn làm một quần chúng ăn dưa là được, rảnh rỗi thì có thể giúp đưa nước hoặc khăn mặt gì đó, nếu không thì hét thật to cổ vũ các bạn cũng được.

Dù sao với một cặn bã trong vận động như Thẩm Đường, cô tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện xấu hổ như vậy, tuyệt đối không thể.

Ngày hôm sau, lớp phó học tập đã có thể bình tĩnh đối mặt với tốc độ sên bò của bạn học Thẩm Đường, thậm chí yêu cầu của lớp phó thể dục với Thẩm Đường ngày càng thấp đi, chỉ cần Thẩm Đường không lén lười biếng thì cậu ấy có thể nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua cho cô.

bạn học Thẩm Đường đã khiến lớp phó thể dục của lớp mười hiểu rõ đầy đủ ý nghĩa của câu, cái gì mà ông trời mở cho bạn một cánh cửa thì ắt sẽ quên để lại một cái cửa sổ cho bạn.

Chẳng ai là hoàn mỹ cả, ông trời vẫn rất công bằng.

Chỉ trong chớp mắt, lớp phó thể dục chạy một vòng trở về đã phát hiện Thẩm Đường lại trốn ngồi ở đường băng bên cạnh, thậm chí cô còn rất thảnh thơi lấy một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp ra ăn từng miệng cùng với sữa đậu nành nóng.

Trên chán lớp phó thể dục lập tức xuất hiện một đường kẻ đậm, trong lòng cậu ấy quả thực không biết nên nói gì cho phải.

Thẩm Đường chỉ trong hai ngày ngắn ngủi còn vừa suy nghĩ vừa tích lũy được kinh nghiệm, đi tản bộ, ,đồng thời còn có thể lấy đồ ăn sáng ra ăn, đây có thể gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn đúng chứ?

“Bạn học Thẩm Đường, cậu đang làm gì vậy?” Thân thể to cao của lớp phó thể dục đứng trước mặt Thẩm Đường khiến tất cả tia sáng trước mặt cô đều bị chặn lại.

Thẩm Đường bị bao phủ trong bóng tối, trong miệng vẫn còn ngậm bánh bao, cô vô tội ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt trầm xuống của lớp phó thể dục, chớp chớp đôi mắt to hai lần rồi nói: “Tôi đói, tôi mệt, có thể cho tôi nghỉ một chút được không?”

“Không được, bạn học Thẩm Đường, đến việc tản bộ mà cậu đã nghỉ ngơi mấy lần liền rồi, cậu như vậy thì sao tôi có thể bàn giao lại cho thầy Hồ được chứ? Thầy Hồ cũng đã bảo tôi giám sát cậu, tôi đã rất khoan dung rồi, cậu đừng thấy tôi thành thật mà bắt nạt như thế chứ?”

“À thì, lớp phó thể dục, dù sao thầy cũng không biết được.” Thẩm Đường cười hì hì lấy lòng rồi nói: “Cậu không nói, tôi không nói, trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, chỉ có thầy Hồ là không biết.”

Lớp phó thể dục nhìn lướt qua sân thể dục một vòng, nhìn thấy không biết bao nhiêu bạn học đang nhìn về phía bên này, cậu ấy không thể không nhắc nhở bạn học Thẩm Đường: “Thẩm Đường, cậu nói trời biết đất biết là có ý gì vậy, cậu cho rằng các bạn học đang tập luyện ở xung quanh đều không nhìn thấy biểu hiện hai ngày nay của cậu sao? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều mù rồi hả?”

Hơn nữa Thẩm Đường còn rất nổi tiếng, các bạn học trong trường có ai là không biết cô đâu chứ?

Lớp phó thể dục vừa nói xong, các bạn học tập luyện ở xung quanh cũng đều đồng loạt không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha, bạn học Thẩm Đường, chúng tôi đều nhìn thấy hết.”

“Ha ha ha, đúng vậy, bạn học Thẩm Đường học tập tốt như vậy, sao đến môn thể dục lại tùy tiện nhận thua như thế chứ?”

“Nhanh nhanh nhanh, bỏ cái bánh bao thịt trong miệng cậu xuống đi, để tôi ăn hộ cho.”

eyJpdiI6Ik04MGNuSWk1M1lVWGkxUktNRWxrMWc9PSIsInZhbHVlIjoicWswbVYzRk5YU0dWTVlOdUJnUlwvRXljSWE2VDFzdUNSbUkwM2U3c3BkbjFMTDByUWUxZWpBZjdGZVNtaVAyaURMbktJRmRhczBVN0FBZ0NwdmNXV2dzNlI5dWtwRXdNVDB5VnNab1ZVRlkwNWVneERKSGg1NFhaeEFIWDI0VUJQalJBWnFQZ2VtbjBzaGpjRUo2ek9DSldJY1VRZ0NKN2NNNWl2R0tNTGpDRGVjXC8ycmp5TWRrd09mRTRrR0dtbzMiLCJtYWMiOiIwNzY0N2FkNGM1N2E1NmM3ODE3ZDUxZWU2Y2MwMmE0NTI4MzBiMjIwMmQxNzFhNTZlOGE5YjMzNDVmNjM5OWU3In0=
eyJpdiI6Ilwvd29QSkU3V3A3YlN0N2llcEVZZzlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBUMzdhbEhzWjY2TklKNkl6N1IrWHAwM3JJa2lwM3RicXVXQmU0SDZ5bmorT25icUFEOEhYS2NySHlQMWZpZ1lYUHFaazMwVXVpQlNJcFpQNDFjY2xlcEwraWNyQWp1RFhFSXpaUmdNdlRpM1FMRnFvTzRqNHRBQ0RNRDE3OHppNlk0RlpQaGJcLzhsRmJMWXhYR1lueHp2ZzRNNmFuQVJTWG9WeWpZRlRjWGQ0dk5ZVlFYWFwvNENEQURkcjVoZkZSdXpUNE9GSXpNVDU1Z2hubVdwdGZDb3FadXlSaXhGa3QyYTZHN2pmUnhFRXU3bWlYK3gxS1wvZ1NDKzJ3bjlMeUVyam1QRU5YdWoyYXcxaGlTVWRraVVqWE5VQzV6MERZUXVkemRicnB5bWNzVFcySzdYWFhVMnVyOHlsTEhycm9Bb25zbkxXV2d5MXM0Vll1c0RsTEw5UzRJdGgrWk93NlZpNkE0WUhobkxOVmliSTBRVzV4czVSN2dHMnM3NnlOaCIsIm1hYyI6IjhmZjNjMWU2ZTFiODk5ZDc2MzQ4YzdlMGM0MTkxZmY2YTkzY2E4OWRmOTllMThlZjQwOGYwNDdiNDM3YTA4ZjAifQ==

Đúng lúc này, đột nhiên không biết ai hét lên một câu: “Thầy Hồ tới kìa!”

Ads
';
Advertisement