Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình ở cùng Thẩm Đường ba ngày, bây giờ thấy tâm trạng của Thẩm Đường cũng không tệ, lúc này bọn họ mới trở về thôn, còn về phần Thẩm Đường, cô đã hẹn bạn học ngày hôm sau cùng đi chơi, hai ngày trước ở trong nhà Thẩm Quang Minh.

Phải khoảng nửa tháng sau mới có điểm số của cuộc thi, vì vậy, muốn biết điểm số thì chỉ có thể đợi thôi.

Buổi tối, Hồ Tiền Tiến cố ý chạy một chuyến tới nhà Thẩm Quang Minh, mục đích chính là để hói Thẩm Đường cảm thấy như thế nào.

“Hồ Tiền Tiến, cậu đừng có vừa tới đã hỏi Đường Đường nhà tôi thi kiểu gì chứ, chúng ta lâu rồi không gặp mặt, bây giờ cậu cứ ở lại nhà tôi đi, chúng ta ăn ngon một bữa.” Thẩm Quang Minh cười ha ha nói.

Với thành tích của Thẩm Đường, trong lòng Thẩm Quang Minh tràn đầy tự tin, nguyên một năm lớp mười hai, lần nào thi Thẩm Đường cũng đứng đầu mà, hơn nữa Thẩm Quang Minh cũng nhận ra sự cố gắng của Thẩm Đường. Theo suy nghĩ của Thẩm Quang Minh, em gái Thẩm Đường nhà mình mà không thi đậu đại học, vậy thật sự trái ý trời mà.

Thẩm Đường nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại: “Thầy Hồ, em cảm thấy rất tốt, vẫn làm bài như bình thường.”

Vậy, vậy, vậy thì tốt rồi, Thẩm Đường, em đã chuẩn bị xem nên vào trường nào chưa? Với thành tích của em, có lẽ có thể vào đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, em muốn chọn trường nào?” Hồ Tiền Tiến hỏi.

“Đại học Bắc Kinh ạ.” Thẩm Đường trả lời không chút do dự.

Nếu cô báo danh vào các trường khác, giáo sư Khương ở Bắc Kinh sợ là sẽ giậm chân mất.

Thời gian một năm này, giáo sư Khương không chỉ một lần ám chỉ bảo Thẩm Đường cân nhắc đại học Bắc Kinh, Thẩm Đường cũng đã suy nghĩ rõ ràng, qua mấy lần cân nhắc rất cẩn thận, Thẩm Đường quyết định vào đại học Bắc Kinh.

Còn về phần thi vào ngành nào thì Thẩm Đường cảm thấy ngành khoa Toán học không tệ, độ khó của ngành Toán học chắc chắn rất cao, nhưng Thẩm Đường cho rằng càng khó thì càng phải thứ mà, đúng không?

Hồ Tiền Tiến lại nói với Thẩm Đường vài câu, sau đó mới đi nói chuyện với bạn học cũ Thẩm Quang Minh.

Buổi tối, Hồ Tiền Tiến ở nhà Thẩm Quang Minh uống đến say như chết, anh ấy liên tục ôm Thẩm Quang Minh nói cảm ơn, cảm ơn Thẩm Quang Minh đã giao một học sinh tốt là Thẩm Đường cho anh ấy. Sau đó còn một số lời nói không mạch lạc nữa, nói cái gì mà nếu tăng lương thì sẽ mời nhà bọn họ đi ăn cơm.

Bây giờ Thẩm Quang Minh cũng vui vẻ uống say, vừa khóc vừa cười kéo Hồ Tiền Tiến liên tục nói về chuyện của Thẩm Đường, từ lớn đến nhỏ, từng chuyện một đều nói ra, còn nói Đường Đường sắp lên đại học rồi, sau này sẽ không ở bên cạnh nữa.

Cuối cùng, hai người đàn ông ôm nhau òa khóc nức nở, hiển nhiên là kiểu cá mè một lứa mà.

Hai người Lưu Mỹ Lan và Thẩm Đường dở khóc dở cười nhìn hai người đàn ông này, đàn ông đã uống say thật đúng là... Một lời khó nói hết mà.

Cuối cùng, Hồ Tiền Tiến được người nhà đi tìm đón về, nếu không Lưu Mỹ Lan và Thẩm Đường thật sự không gánh nổi một người đàn ông to lớn như Hồ Tiền Tiến.

Còn Thẩm Quang Minh đã uống say, Lưu Mỹ Lan muốn dìu anh ấy vào phòng thì lại anh ấy lại không ngừng phản khác, sau đó dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của Lưu Mỹ Lan, Thẩm Quang Minh lăn quay ra đất ngủ say sưa.

“Ở đây, tối nay anh muốn ngủ ở đây, hai người các em đừng có đụng vào anh, đừng dụng vào anh, anh đang vội1 Chỗ này mát mẻ, tối nay anh ngủ ở đây là được, đúng vậy, ngủ ở đây.” Thẩm Quang Minh mặt đỏ bừng lẩm bẩm vài câu, sau đó nằm trên đất bắt đầu ngáy ngủ.

“Mẹ, con cũng muốn ngủ trên đất, rất mát đó ạ.” Thẩm Đào nhìn cha mình nằm ngáy khò khò, cậu bé cảm thấy mới lạ cũng muốn nhảy qua đó nằm cùng.

Kết quả bạn nhỏ Thẩm Đường còn chưa kịp nâng chân lên thì đã bị Lưu Mỹ Lan từ chối không chút do dự: “Không được, con về phòng ngủ cho mẹ, cha con muốn ngủ ở chỗ này thì cứ để cha ngủ, dù sao trời cũng nóng.”

Lưu Mỹ Lan nói xong thì kéo Thẩm Đào về phòng, Thẩm Đường nhìn anh trai nhà mình đang ngủ trên đất, cô suy nghĩ một hồi rồi trở về phòng cầm một cái chăn nhỏ ra đắp lên bụng anh trai mình.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường, Tần Lạc và Lục Viên cùng nhau ra ngoài chơi cả ngày, đến hôm sau mới về nhà.

——

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, trường trung học số sáu ở Bình Trấn:

Hiệu trưởng Trương căng thẳng ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, ở một bên khác, các giáo viên trong văn phòng giáo viên cũng đang căng thẳng chờ thành tích được công bố.

Cuối cùng, đã có thành tích rồi

Ngay khi biết được điểm số của Thẩm Đường, hiệu trưởng Trương thở phào nhẹ nhõm.

Điểm số của Thẩm Đường chỉ kém điểm tống năm điểm, thành tích như vậy... làm trạng nguyên toàn tỉnh đã là điều khá chắc chắn rồi.

Hơn nữa, kỳ tuyển sinh năm nay của trường trung học số sáu cũng không cần quan tâm nữa rồi.

Ở cửa trường học.

Thẩm Đường và lục Viên đang đứng ở đó chờ, vừa nói chuyện vừa chờ điểm số.

Bây giờ không phải là thời điểm khoa học kỹ thuật phát triển như đời sau, có thể tra điểm trên mạng, điểm số bây giờ phải đợi nhà trường công bố, bảng vàng sẽ được dán trước cổng trường.

“Đường Đường, tôi có hơi căng thẳng.” Lục Viên ôm cánh tay của Thẩm Đường, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Tôi cũng căng thẳng.” Thứ làm Thẩm Đường căng thẳng không phải là thành tích, mà là phần thưởng của hệ thống, cũng không biết lần này hệ thống sẽ cho phần thưởng gì.

“Ừm, Đường Đường, sắp lên đại học rồi, chúng ta sẽ phải tách nhau, thật sự không nỡ mà.”

“Không sao đâu, sau này chúng ta có thời gian thì có thể gặp nhau, ngày nghỉ tôi sẽ trở về, cậu nghỉ thì có thể tới Bắc Kinh tìm tôi chơi mà.” Thẩm Đường cười trả lời một câu.

Sau khoảng mười mấy phút, giáo viên dán bảng vàng cuối cùng cũng bước ra sau hàng nghìn lần gọi.

Giáo viên tươi cười nhanh chóng bôi hồ lên tường, sau đó cẩn thận từng li từng tí dán bảng vang lên đó.

Bảng vàng vừa được dán xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên cái tên đứng thứ nhất.

Khi nhìn thấy cái tên “Thẩm Đường”, trong lòng các bạn học thật sự rất bình tĩnh, với thành tích của Thẩm Đường, tên cô không đứng thứ nhất mới là điều kỳ lạ đó.

eyJpdiI6Im9UMFhGdlgyaG1zeWNBYmlsYzZ0VGc9PSIsInZhbHVlIjoiOGNmTTdKMm5YS0hESkVUTCtHODBrUXlxXC9JSjFzWkYyVzlUNHJwQjVrV2F2SGhDYlFTS1VcL0ZCK0xHRUhNdVhLQkFqTmtIbXprXC9WQWROR2JUN0s3Q2lvWFB2SUppRU1JY1BiSnM4SkRhSkxNTTZ0dFh4WVhHaXZnMnNTVGk2dHJ0MGZ1d2tmNGFuSHdhaWdqcTQzMExQNnZKWXVyZFJNbW9OVE1mbm45TVV1b2RZMmJaOFYydmZ3OE5yRjJTSTNhSXNZRHpuMkhqcm5NbHdQOVdGbHNFQjR5K0NORHRVVDNjUW8zOFRiSFkrZW1zMEhic0dLMytlYktBM3k0dUJ6RlZhVGx0aEFCSmp2QmVFV3BzV2puQzcxdFVIK0pEQ0tNTzlkM2oxZklGK0lXWGlsVENZZVh3b29GREZLdFVSaTU5YVF3Y0MwVHlKSmhUem12V01vMEYwOTRHUHlXRElXcU9oYXVoK29taHFJPSIsIm1hYyI6ImFmODQzZjhjMThhNzE1NDk0ZDA4MTBlOTUwNjk5Nzc1ZDE4ZDhmZmVlYjYxNzE0MzU1NjYxMjkxZjRkNDBkNDUifQ==
eyJpdiI6IlpyZmFYUVN3WXZwZlpHekZHYWpNZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNEl3TXJCdkV6VFBIcWdOZE1pUHI1V09WRHMzXC9PYmkwcXJ6dlkzbEFWWjRcL3cra1FvMW9GNzBcL1dCTTdMRDdwbWh5eG40UmYwaUE1OWowbHdKbGtMenU0UmFOekVINDVnVlF6YnplbWVcLzFZSERoeGZyanlZNHlySWdFYjVGUExZUHk5bGx5VUFkNFlFSTMzSnhZV2FPSEpYUlBDVElsOFRlWVFZTitTTkUraXd5Sk1jXC9qejk5ZlRld1NPbnAzZDlKeTJwY3YxRXVGRmlHYkRLeUJyUk9JbzBLeVwvbXlXb0lrOWJWWDRrcUhmTnVDMStIeENPYVFXV2NIWUY2TGJPbjNPRExYWDNCOVY4RVFCUlwvQTMyQURkd1RhMENKSlZMaXJnWDhBUGp0TjRqUU9lbk5RUG5TdlwvXC8yZkI0eXFWWFpkTDZNbUhacUZiMGR3VkN0YkxnQ0FBPT0iLCJtYWMiOiJmNjQ0ZTRjNmQ3Y2FmMzliN2ZiNDZhMjhmOTQxYmQ2ZmFlNzZlNmNjZDdiNWI0MjI0Y2Q4MjhmOTU5MzRkNDkzIn0=

Hu hu hu, bọn họ vẫn luôn biết mình và học sinh giỏi Thẩm Đường có khoảng cách, nhưng cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết được, khoảng cách này không chỉ là một xíu.

Ads
';
Advertisement