Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường nhìn thấy tên mình đứng ở vị trí đầu tiên, kinh ngạc thì có lẽ không có quá nhiều, nhưng trong lòng đơn nhiên rất vui vẻ.

Thẩm Đường còn nhìn thấy tên của Tần Lạc trong bảng vàng, ngay dưới tên Thẩm Đường. Đúng vậy, Tần Lạc đứng thứ hai, nhưng điểm số lại kém Thẩm Đường một khoảng.

Thành tích của Lục Viên lại không được tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là quá kém, trường đại học tốt chắc chắn không vào được, nhưng vẫn đủ điểm để vào trường đại học khá.

Điểm số vừa được công bố, trường trung học số sáu của Bình Trấn nổi tiếng.

Thẩm Đường là trạng nguyên khoa học tự nhiên của toàn nước, với thành tích như vậy, đến La Quân sau khi biết được cũng không thể không kinh ngạc.

La Quân biết thành tích của Thẩm Đường luôn rất tốt, chắc chắn có thể vào được đại học, nhưng danh hiệu trạng nguyên khoa học tự nhiên toàn nước, điều này thì La Quân thật sự không ngờ được, vô cùng ngạc nhiên.

Vừa có điểm số, tiếp theo là đến phần điền nguyện vọng, Thẩm Đường vẫn theo quyết định lúc trước của mình, cô không chút do dự điền đại học Bắc Kinh.

Kỳ nghỉ hè này với Thẩm Đường có thể nói là kỳ nghỉ hè bận rộn, có rất nhiều người tìm đến Thẩm Đường muốn nhờ cô giúp đỡ dạy thêm cho con nhà họ, họ hàng thân thích trong thôn mời ăn cơm, bác cả Ngô Minh cũng nhiều lần gọi Thẩm Đường tới nhà ăn cơm. Tưởng Tố Quyên đã trở về nhà họ La từ lâu, Thẩm Đường đương nhiên muốn tới nhà họ La một chuyến. Dù sao sau khi tới Bắc Kinh, thời gian cô có thể trở về chắc chắn không còn nhiều.

Bắc Kinh...

Nhà họ Khương.

“Sao rồi, Đường Đường đăng ký vào trường nào thế? Có phải là đại học Bắc Kinh của ông không? Chậc chậc chậc, nhìn nụ cười trên mặt của ông thì chắc chắn Đường Đường đã như ý muốn của ông rồi chứ gì?” Thư Nhiên nhìn giáo sư Khương tươi cười trở về từ bên ngoài thì cười trêu chọc.

“Khụ khụ, cái gì mà theo ý muốn của tôi chứ, đây là lựa chọn của chính Thẩm Đường mà, con bé đã chọn trường học của chúng ta, vậy có thể chứng minh đại học Bắc Kinh của chúng ta ở trong mắt con bé là trường rất tốt. Đúng rồi, cháu ngoại mất tích một năm của bà có tin tức chưa?”

“Thôi đi thôi đi, nói hươu nói vượn gì thế hả, nghề nghiệp của tiểu Thịnh có tính chất đặc thù, cần giữ bí mật hiểu không.” Thư Nhiên trừng mắt nhìn giáo sư Khương một cái, sau đó suy nghĩ một lúc, bà cụ lại không nhịn được mà nhắc tới: “Ông khoan hẵng nói, không chỉ một năm không có tin tức gìn, đến ngày lễ tết cũng không có thời gian để trở về, cũng không biết đang bận rộn cái gì.”

“Hừ, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta bớt quan tâm một chút đi. Đúng rồi, hai ngày nữa dọn dẹp phòng ở lúc trước Thẩm Đường dùng đi, đợi Thẩm Đường tới bảo con bé đừng ở khách sạn, cứ ở trong nhà chúng ta vài ngày, đến lúc đó tôi có thể dẫn Thẩm Đường tới trường học để sớm quen với hoàn cảnh một chút.” Khương Bình Thăng nhắc tới Thẩm Đường, nụ cười trên mặt đã không thể khống chế nữa.

“Được được được, buổi chiều tôi lập tức đi dọn dẹp ngay, đợi Đường Đường tới là có thể vào ở luôn.” Thư Nhiên nghe thấy Thẩm Đường muốn tới, trong lòng bà cụ cũng vô cùng vui vẻ, dù sao nhiều người vui vẻ, hơn nữa Đường Đường còn rất biết chiều lòng người nữa.

Cuối tháng tám, Đường Đường chuẩn bị tới Bắc Kinh trước mấy ngày.

Qua cuộc họp mặt bàn bạc của hai nhà là nhà họ Thẩm và nhà họ Ngô, cuối cùng quyết định để Thẩm Quang Minh dẫn Thẩm Đường và Ngô Giai Nhân tới Bắc Kinh.

Đúng vậy, Ngô Giai Nhân cũng đăng ký vào đại học Bắc Kinh, mặc dù thành tích không giỏi giang được như Thẩm Đường, nhưng Ngô Giai Nhân vẫn duy trì được trình độ học sinh khá giỏi của cô ta.

Nhà ga.

Thẩm Đường và Ngô Giai Nhân dùng vẻ mặt bất lực nhìn phụ huynh hai nhà ai nấy đều đỏ hoe mắt giống như thỏ con vậy, tôi một câu anh một câu liên tục dặn dò.

Cuối cùng, Thẩm Quang minh dẫn hai người cùng đi lên chuyến xe lửa sắp khởi hành.

Khi xe lửa chậm rãi khởi động, Thẩm Đường nhìn qua kính cửa sổ thấy bóng dáng của người thân càng ngày càng lùi ra sau, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.

Ngô Giai Nhân ngồi ghế bên cạnh Thẩm Đường, cô ta âm thầm dùng ánh mắt mơ hồ đánh giá Thẩm Đường.

Ngô Giai Nhân thật sự không ngờ được, Thẩm Đường lại có thể làm tới bước này, trạng nguyên khoa học tự nhiên, đây là điều mà Ngô Giai Nhân có nghĩ cũng không dám.

Cả nước có nhiều thí sinh như vậy, không nói đến các thành phố lớn kia, đến học sinh ưu tú ở chỗ bọn họ cũng có rất nhiều, Thẩm Đường vậy mà lại có thể đánh bại nhiều học sinh xuất sắc để giành được vị trí trạng nguyên, quả thực là... quá giỏi mà.

Ngô Giai Nhân vẫn có hơi khó chịu với Thẩm Đường, nhưng bây giờ, trong sự khó chịu này lại ẩn giấu một chút khâm phục.

Người giỏi giang luôn khiến người khác vô thức sinh ra một lại cảm giác thán phục, ví dụ như những người giống Thẩm Đường.

“Cạch!” một tiếng, hai cốc nước được đặt lên bàn ở trước mặt hai người Ngô Giai Nhân và Thẩm Đường.

Hai người ngẩng đầu lên, sau đó lập tức nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Quang Minh.

“Nào, uống một chút nước nóng đi, nhưng mà vẫn hơi nóng, khi uống thì hai em cẩn thận một chút.” Thẩm Quang Minh cười nói.

“Anh, người ở đây rất nhiều, anh cứ ngồi im đi, muốn uống nước thì tự em có thể đi lấy mà.” Thẩm Đường đau lòng cho Thẩm Quang Minh nên đã trả lời.

“Khụ khụ, anh họ, anh không cần khách sáo như thế đâu ạ, em khát em cũng có thể tự chăm sóc mình mà.” Ngô Giai Nhân hắng giọng một cái rồi xấu hổ cúi đầu nói.

“Ha ha, không sao đâu, trên hành lang nhiều người như thế, hai cô bé các em chen tới chen lui cũng không tiện, có chuyện gì cứ gọi anh là được, cha mẹ và hai bác đều bảo anh chăm sóc thật tốt cho các em mà.” Thẩm Quang Minh lại không thèm để ý gì mà hỏi tiếp: “Các em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Ở chỗ anh có bánh bột ngô và trứng gà, các em muốn ăn thì anh có thể lấy cho.”

“Em không đói.”

“Em cũng không đói.”

“Vậy được, nếu không đói thì cứ đặt hết vào đây, lát nữa chúng ta sẽ đi mua cơm ăn, những thứ này cứ giữ lại trước.” Thẩm Quang Minh vừa nói vừa sửa sang lại cái túi bên cạnh.

eyJpdiI6IkpZZFdVbXhQQTd2dm9GM2hMY1lhMHc9PSIsInZhbHVlIjoiMUpwSmhrN3ZWeWcxQkJWc3RYZlpLbjBJT1wvWmxEQXpXQU5SS2ZFdlZ4emVFTkU1RjVEOEE4ZVRRZkZia1lxbm9mK3RFMnFYaHJ2MnBnaVNcL0hQZTJpY1EyaDU4NVB4QWltZUxvODhubFR0ZW1UMEcrUVR1SDQzQ1VoQzNHcGZSeUo0YTJ2ZnBpTTg0NlhcL0NrVlNMSnQ0ZUxhUStoTzl5dGV2YjliZFNXN2d4TDIweHluUTkxdVwvaWRWMWxcL3ZrWFlQdzNsQ0V5UjZBOGE4YXNwdVJkMDN1RHIyMnBGbkNZSTJ1K3ArNFR0QmlEVEdIYVA1NjFMK25HUCt3dFwvelhGSGRCZG5lSndlV2kxU0RKOFVlNWNDK0VYbUZ4XC81dVRmM3dKMkVCM3RncW5zNHVZNHdtd2l5eTFIZXB1aks0QzdcL3V1RTh4N0pEVksyVXNkTWphUU95czFpM3l6K1FUMnRka3MwTUdNTlwvTjlVPSIsIm1hYyI6IjRlODg3MjAwZjFiZWMyMjliMjA2OWIyZDQyMmQxYmMzY2YwOGZkZjUyNTIzNmI3OGU5ZTVkMWJlMjg3MGFmNGUifQ==
eyJpdiI6InlCdUdDWENiS3U1N2NFOEVmYlF2dVE9PSIsInZhbHVlIjoidnRnbFpcL3lTTGFcL2RRWUhLV09RZzdXUHlPTkZtQkNhdjRVbXUycml5SlZwMGhyYmtob0IzU01ZUHdod1JQUWI5aytnZ2R4Z0VYM0lQbkNJaEJHN1VoNnNqM0t4c3dNc3hQa0ZabTdFYUFwVzRlTk14SXhGbG5BMnQyYlVIdDVVOTIwTUdWeWNLcWZTOEo2UEN4WmphcWpNc2k2K1J3aGRFVEVxWUl6XC9QbXVERkJIZlB5VWExXC9XSnVIMDNRMDFFd2dHVStaSEhSQXkzTE53enprdUdiSWFNQmx3SzJcLzZUZjduQm5RWjRKNyt6elBhcGVKbCt4eFZUbG45S1lTYXQ2RWlhQlwvYlAwTHRlOGpiUHBpeGJrbXN5b1JoOGNjaHJXUzNOaFg0YUFcL3duelZYUmRhRmNRWEErb0EyQkp4QmtPVWxObkQzdnc4RjBZRjcwNlF1cjk4dW1ubk5JQ1RoQ0ZETjFmeEJuTkN5RnN6eUN5eVpmZVdvVGhKUUJubExIVTNxWndNekwxMVhrNU5jdnp5SWpCZk1INTlOK3I5M1N3RVNNekNVNEQzVFwvSzQ3Vks1RFBhbXdlQldWZEgraCtFZ0grcWw5eWdkc2Q3YURvVExud3hHdjR6aE5KMENUTXBBOVVcL0VoSVhlOUhKeldncVNpY1hDNGtKQ1UzVkVWcmhRd1RHTlJTN0l5OXFqUGYwM0p3SGRwSkN5SEhXMHlNaHZcL2hQVjR0ZUxFelUyendsWFBXYlJ4TUJHNWRlUXJKZUdQN1F6Y284VkNRYWZQNHJpRm93OW1XUlNxNkpsM1k5OUQ2dmFYNXZTenc9IiwibWFjIjoiZTc2ZDlmYzk4NDk1NWFkMzcyOGJlOGYxZTJjMzBhMmM0ZWJkNDZmMmEyODQwZWI3M2M4ZDg4M2IwNjlmYmE4MyJ9

Bởi vì, đọc không hiểu.

Ads
';
Advertisement