Ngô Giai Nhân thầm nhe răng, bây giờ cô ta mới đủ nhận biệt với trình độ khác người của Thẩm Đường.
Ngô Giai Nhân nhìn lướt qua trang bìa của quyển sách Thẩm Đường đang cầm, thứ duy nhất cô ta có thể xác định được là sách Toán học, còn nhiều hơn thì không biết.
————
Bắc Kinh.
“Ông nó, ông chuẩn bị xong chưa vậy, còn nữa, ông đã nói với Đường Đường bảo con bé đến nhà ở vài ngày hay chưa, chuyện này ông đừng có không nói trước một tiếng, đến lúc đó Đường Đường người ta không đồng ý thì xấu hổ lắm đó biết không?” Thư Nhiên vừa đi giày vừa nhắc nhở giáo sư Khương đang đi giày ở bên cạnh.
Giáo sư Khương ngẩng đầu nhìn bạn già một cái rồi đáp: “Tôi làm việc có lúc nào không thỏa đáng chưa hả? Chuyện bảo Đường Đường tới nhà, mấy ngày trước tôi đã gọi điện bảo rồi, Đường Đường cũng đồng ý rồi, nếu không bà cho rằng vì sao tôi biết bây giờ Đường Đường tới Bắc Kinh.”
“Được rồi được rồi, ra ngoài thôi.” Giáo sư Khương nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, thấy thời gian cũng đã gần tới rồi.
Tới nhà ga phải mất một tiếng đi đường, bây giờ cách chuyện xe lửa của Thẩm Đường vào trạm cũng khoảng hơn một tiếng, đi trước thời gian hẹn một chút còn hơn là đến muộn.
Hơn nữa, chuyện đến đó đón người Thẩm Đường cũng không biết, nhỡ đâu đến muộn thì sẽ không đón được người mất.
Đôi vợ chồng bắt đầu đi ra ngoài, vừa ra ngoài còn gặp được hàng nói vài câu trước rồi mới rời đi.
Đến khi giáo sư Khương và Thư Nhiên đến nhà ga, cách thời gian vào trạm của xe lửa vẫn còn hơn hai mươi phút, hai người tìm một nơi để ngồi chờ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng vào trạm của xe lửa.
Có rất nhiều người tới đón ở nhà ra, cuối cùng, tiếng còi “bíp bíp bíp” của xe lửa cũng vang lên, xe lửa vào trạm.
Cái xe lửa màu xanh lá cây chậm rãi dừng lại, cửa xe lửa được mở ra, cười trên xe lửa túi lớn túi nhỏ đi xuống.
“Này, nhìn xem thấy không, đừng để sót đó.” Thư Nhiên vỗ vào tay giáo sư Khương nhắc nhở.
“Biết rồi biết rồi, hôm nay tôi còn mang cả kính mắt theo, nhất định không để sót được đâu.” Vừa nói chuyện, giáo sư Khương vừa nhìn chằm chằm từng người đi xuống khỏi xe lửa.
Bỗng dưng, giáo sư Khương nhìn thấy có một bóng người quen thuộc đi xuống từ xe lửa, nhìn thật kỹ lại.
Đó không phải là cháu trai một năm không có tin tức gì hay sao?
“Bà nó, nhìn xem kìa, kia có phải là tên nhóc thối Cố Thịnh không, còn nữa, ở bên cạnh thằng bé có phải là thằng nhóc nhà họ Tô không?” Giáo sư Khương nói.
Thư Nhiên nghe thấy vậy thì vội vàng nhìn sang hướng bà ông cụ đang chỉ.
“Ơ, đúng thật là hai người bọn nó rồi, có thấy bọn nó nói gì chuyện trở về đâu, sao bây giờ lại về cùng một chuyến xe với Đường Đường vậy?” Thư Nhiên nở nụ cười.
Ở bên kia, Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng vừa xuống xe cũng nhìn thấy đôi vợ chồng già ở trong đám đông.
Tô Chấn Hưng vô vỗ vào vai Cố Thịnh rồi nói: “Cố Thịnh, không phải cậu nói không thông báo cho người nhà mà, sao ông bà còn biết đường ra đón vậy?”
“Tôi đúng là không thông báo, qua đó rồi nói sau đi.” Cố Thịnh vừa dứt lời, đôi chân dài của anh lập tức cất bước đi đến chỗ giáo sư Khương và Thư Nhiên.
Vừa đi tới chỗ giáo sư Khương, Cố Thịnh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị giáo sư Khương giành trước: “Cố Thịnh, cháu nhìn xem có thấy Thẩm Đường ra không?”
“Đúng đúng đúng, hai chúng ta lớn tuổi mắt kém rồi, tiểu Thịnh, còn có Chấn Hưng nữa, hai cháu nhìn xem có thấy Thẩm Đường đâu không.” Thư Nhiên cũng vội vàng mở miệng nói.
Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng đều ngơ ngác, vẫn là Cố Thịnh tỉnh táo lại trước, anh không hỏi bất cứ cái gì, trước tiên cứ giúp tìm người rồi nói sau.
Nhìn từng người xuống khỏi xe lửa, Cố Thịnh vừa tìm người, trong đầu anh vừa nhớ tới cô bé ngoan ngoãn Thẩm Đường kia.
Quên đi, đã một năm không gặp rồi, cũng không biết cô có thay đổi gì không.
Tô Chấn Hưng cũng giúp tìm người, trong đầu anh ấy toàn là dấu chấm hỏi.
Cảm động cả nửa ngày, cuối cùng ông bà không phải tới đón Cố Thịnh, mà là tới đón cô bé Thẩm Đường kia sao?
Hơn nữa, vợ chồng giáo sư Khương có quan hệ tốt với Thẩm Đường từ lúc nào vậy.
Cuối cùng, Cố Thịnh cũng nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn yêu kiều vô cùng quen thuộc bước xuống xe lửa, đi theo Thẩm Đường còn có một cô gái trạc tuổi cô. Đằng sau hai cô gái là Thẩm Quang Minh đang xách đồ.
Thẩm Quang Minh vừa xuống xe đã lập tức dặn dò hai cô em gái: “Hai em đi chậm một chút, cẩn thận bị lạc bây giờ, ở đây nhiều người lắm.”
“Anh, em biết rồi.” Thẩm Đường đáp lại một câu, nhân lúc nói chuyện, cô còn nhận lấy một túi đồ trong tay Thẩm Quang Minh để giảm bớt gánh nặng cho anh trai nhà mình.
Ba người cùng đi ra ngoài, vừa đi được vài bước, Thẩm Đường đã nhìn thấy một bóng người thon dài mặc quân phục màu xanh đang đi tới chỗ cô.
Dáng người của chàng trai rất cao, đi trong đám người rất dễ nhìn thấy.
Mãi đến khi anh đã đứng trước mặt cô, trong mắt Thẩm Đường vẫn còn sự kinh ngạc.
Cô nhìn người đàn ông cao lớn ở trước mặt, còn chưa kịp nói gì, anh đã đưa tay nhận lấy đồ trong tay cô, đồng thời còn cầm giúp Thẩm Quang Minh hai túi đồ.
Thẩm Quang minh cảm thấy nhẹ nhõm, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Cố Thịnh, vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Thẩm Quang Minh lại nhìn sang Thẩm Đường: Tình huống gì vậy?
Thẩm Đường chớp chớp mắt vài cái, cô dùng vẻ mặt vô tội tỏ vẻ: Cô cũng không biết đây là tình huống gì nữa.
Cô đã không liên lạc với Cố Thịnh một năm rồi, làm sao cô biết được tại sao người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Ngô Giai Nhân nhìn thấy có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt thì ngẩn người một lúc, nhưng cô ta cũng phát hiện, người này có lẽ là có quen biết với Thẩm Đường và anh họ Thẩm Quang Minh.
Thẩm Đường và Ngô Giai Nhân đi theo sau anh trai Thẩm Quang Minh, theo Cố Thịnh đi tới bên cạnh mấy người giáo sư Khương, lúc này bọn họ mới mơ hồ đoán được gì đó.
“Chào, Thẩm Đường, trùng hợp thật đó, các em cũng ngồi chuyến xe này à, chúng ta cũng đi một chuyến xe, vừa rồi lại không nhìn thấy các em ở trên xe.” Tô Chấn Hưng quen thuộc nói chuyện với Thẩm Đường.
“Thật sao, vậy trùng hợp thật đó, các anh từ đâu về vậy ạ?” Thẩm Đường cười chào hỏi.
“Ơ, giáo sư Khương cũng là giáo sư ở đại học Bắc Kinh nhỉ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất