Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Khụ khụ, được rồi, có lời gì thì đừng đứng ở ngoài nói.” Thư Nhiên cười nhẹ đi tới bên cạnh Thẩm Đường, bà đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Đường, thái độ rất dễ gần.

Một nhóm người cùng nhau đi ra ngoài, vừa ra khỏi nhà ga, mấy người đã lập tức bắt xe đi đến nhà giáo sư Khương ăn cơm. Thẩm Quang Minh và Ngô Giai Nhân vốn muốn từ chối, nhưng không chịu được sự nhiệt tình của đôi vợ chồng, quả thực không thể từ chối được.

Vừa đến cửa chính, Thư Nhiên cười tủm tỉm kéo Thẩm Đường vào cửa, sau đó quay người bảo mấy người Thẩm Quang Minh nhanh chóng vào nhà ngồi.

Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng sau khi vào cửa thì rất quen thuộc, dù sao cả hai người đều đã quen biết giáo sư Khương từ trước, còn Thẩm Quang Minh và Ngô Giai Nhân thì lại có hơi không được tự nhiên.

Thư Nhiên rót nước cho mọi người, bà cụ cười nhẹ nhàng nói: “Nào, uống nước đi, chắc khát rồi đúng không. Đừng cảm thấy không tự nhiên, bình thưởng ở đây cũng chỉ có hai vợ chồng già chúng ta ở , hai cháu đến đâu còn náo nhiệt hơn một chút, đừng khách sáo.”

“Cháu cảm ơn, bọn cháu làm được rồi, bà cứ ngồi yên đi ạ.” Thẩm Quang Minh vội vàng nhận lấy rồi khách sáo nói.

Cố Thịnh cẩm một cốc nước, anh ngửa đầu uống ừng ực một hơi hết sạch, sau đó đặt cốc xuống.

Anh cất bước đi đến bên cạnh Thẩm Đường ngồi, đôi chân dài hơi cong lên, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường ngồi bên cạnh, đi mày kiếm hơi nhướng lên, nhe răng cười một tiếng rồi trầm giọng nói: “Chúc mừng nhé.”

“Dạ?” Thẩm Đường ngơ ngác nhìn sang.

“Nghe nói, em là trạng nguyên khối tự nhiên năm nay, Đường Đường của chúng ta giỏi thật đấy.” Cố Thịnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của Thẩm Đường, anh không nhịn được mà giơ tay xoa đầu Thẩm Đường.

Nhìn những sợi tóc mềm mại của cô rối tung, yết hầu của anh nhấp nhô, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp gợi cảm.

Anh cách cô không xa nên mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc thoang thoảng quanh mũi anh... Mùi thơm nhẹ nhàng, có chút ngọt ngào.

"Khụ khụ......"

Thẩm Quang Minh hắng giọng một cái, anh nhìn Cố Thịnh rồi lại nhìn sang Thẩm Đường, trong lòng cảm thấy buồn bực. Quan hệ của hai người này từ khi nào trở nên tốt như vậy?

Thẩm Quang Minh cảm thấy cảnh tượng Cố Thịnh sờ đầu em gái nhà mình cực kỳ chướng mắt.

Tính huống gì vậy trời, có thể để ý tới thân phận anh trai của anh ấy một chút được không?

Thẩm Đường nghe thấy tiếng ho khan của anh trai, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi dùng vẻ mặt quan tâm hỏi: “Anh, cổ họng của anh không thoải mái ạ, có phải lúc ở trên xe lửa không được nghỉ ngơi tốt không? Anh uống nhiều nước nóng một chút, thấm giọng, nếu vẫn không thoải mái thì chúng ta đến bệnh viện khám thử xem sao nhé?”

Cố Thịnh yên lặng thu lại cái tay vờ sờ tóc của cô gái, khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quang Minh, anh lập tức hiểu ra đây là anh trai ruột người ta đang ghen tị.

“Không sao đâu, chỉ là vừa rồi cổ họng có hơi ngứa mà thôi, không có chuyện gì cả, không cần đi bệnh viện.” Đi đến bệnh viện lại phải dùng tiền, hơn nữa chính bản thân Thẩm Quang MInh cũng không phải thật sự cảm thấy khó chịu.

Khụ khụ, cũng không đúng lắm, Thẩm Quang Minh vuốt n.g.ự.c tỏ vẻ: Không, anh ấy vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, trong lòng không thoải mái.

Cảm thấy vị trí anh trai của mình bị uy hiếp, lần trước thư ký La đến nhận em gái vậy thì cũng thôi đi, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa vậy.

“Anh, anh không thoải mái thì phải nói đó, đứng giấu làm gì.” Thẩm Đường lo lắng dặn dò một câu.

“Ừm, anh biết rồi. Anh đã lớn như vậy, anh tự biết mình phải làm gì mà.” Thẩm Quang Minh cười đáp lại một câu, lúc nói chuyện còn không quên nhìn sang Cố Thịnh, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng có chút hương vị khoe khoang.

Cố Thịnh bắt gặp ánh mắt kia của Thẩm Quang Minh, trong lòng anh lập tức cảm thấy hơi khó chịu, nhất là khi Thẩm Đường dùng xưng hô khác nhau, sự không thoải mái này càng có xu thế mở rộng ra.

Thẩm Quang Minh thì là “anh”, còn ở chỗ anh lại nhiều thêm một chữ, thành “anh Cố”, hai chữ này vừa nghe đã cảm thấy không thân thiết gì rồi.

Nhưng mà Cố Thịnh có thể làm gì được chứ, đó là anh trai ruột của người ta mà, nghĩ như vậy, Cố Thịnh càng cảm thấy ghen tị hơn.

Buổi trưa, mọi người ở lại nhà của giáo sư Khương ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, Ngô Giai Nhân chào hỏi một tiếng rồi xách hành lý của mình rời đi, trường cô ta đăng ký khai giảng sớm hơn trường học của Thẩm Đường mấy ngày, vì vậy hôm nay đã có thể tới đó báo cáo được rồi.

Thẩm Quang Minh giúp Ngô Giai Nhân đi tới đó, sau khi sắp xếp chuyện của Ngô Giai Nhân xong, anh lại trở về nhà của giáo sư Khương.

Nhân lúc mấy người giáo sư Khương không để ý, Thẩm Quang Minh lén kéo Thẩm Đường tới một góc khuất.

“Đường Đường, nếu em đã đến nhà của giáo sư Khương , anh thấy vẫn còn thời gian, vừa rồi anh đã mua vé xe lửa trở về rồi, hai tiếng nữa sẽ xuất phát, anh cố ý nói với em một tiếng, lát nữa anh phải đi luôn.” Thẩm Quang Minh vừa nói vừa nhìn Thẩm Đường, anh ấy có hơi không nỡ.

Ngay lúc này, cuối cùng Thẩm Quang Minh đã nhận ra em gái Thẩm Đường của mình đúng là đã lớn rồi, cô sắp rời xa gia đình để sống tự lập ở bên ngoài.

Thẩm Đường nghe thấy Thẩm Quang Minh nói vậy thì ngẩn người một lúc, sau đó nói: “anh, không phải anh nói sẽ ở lại hai ngày để em dẫn anh đi dạo sao? Sao bây giờ anh đặt vé trước còn không thương lượng với em một tiếng thế ạ?”

“Đi dạo thì không cần đâu, lần sau anh rảnh rỗi lại đến sau, anh đưa em tới nơi an toàn là đã yên tâm rồi, em ở đây học hành chăm chỉ, nếu cần tiền thì có thể gọi điện cho anh. Trước khỉ ra cửa, chị dâu em đã bảo em tuyệt đối đừng khách sáo, ra ngoài ở đừng khiến bản thân phải chịu ấm ức, người khác có, Đường Đường nhà chúng ta cũng phải có được.”

“Anh, anh thật sự... tốt quá, vậy lát nữa em tiễn anh tới nhà ga.”

“Không cần đâu, tự anh đi là được rồi.” Thẩm Quang Minh xua tay từ chối.

eyJpdiI6ImF6YVBXVXlBSjBGU1NuK1NMcko0aEE9PSIsInZhbHVlIjoidG9VNmNad0sweUh6UDBwXC96Zk1xUm9ETzVcL2RzendDSHdXemF0MzRFQlVQN25kZTJRand1cEE4blRwRzU2SlpsMEd2ZXB4XC9vb2ROYjRxeGxNWXpGVzFjZlIxY21RT0N2RGh3NEp0WURtMkVPeGRsQ3djZGNVTTJWOHBVakswakJlQ3VrcmdGM1IrdnkzbGpOUVJTOWxvTklHb1JPMG9BZmE1OXBZTW81N1B2RHRsSzlmTitBWjhaVjdicmZWQmRNekVNWmF5THZKbUlqY2tuZkxRODhHRWQrUHhqKzNrQXFEeUd5djk0M0E1VEIwZEM4YWhIVGI2ZSs2cjhxbEp2bkFiZWd6b1Irb0hzVnBGR24ydHQrellwS1h5YTNoYXVPcDdZbzF2VXFFZnlBMEh6QVVLUnIrckdwbENNV3NHQ2giLCJtYWMiOiJlZjljNmI3N2QwOTg2Y2VlMjg2NGYyNmUyZTZjMGIxNGVlNGNhNTU3ZDdkNWIwYjQ5M2NlMDZhMTkwZWIwYmJiIn0=
eyJpdiI6Inl2WTBCSkgrTjUreHJBaG9DNzg3amc9PSIsInZhbHVlIjoiY2dnbERwbGhmcjlvYjB3WXNoTmdUY1VYTkRrUVFIWFdUbDRZOXdtaThoRkRBbzNTRzdxRnJvdERGY1NDdUVWRDFiVkE1S25MNFBSdXF2Y0R5Snp4WXV6TFwvVVhYMFdLcnFRVUVFeUVZQjFoOU9JREZIdm1Lb1BcL2d1bEI4OHhqampYMFRlakpjQmdHZjhGWjlnSTJ1SmtPSnh5RWlcLzZsK2NsMjlWZXZsQitoM2s4T1JtRk1PMDFkMjgzRjZYUENZN2EwUlNBSlwvQ1lDT09mS09nMm43MUJCSVZ3YVpmMDFOQ0hBTWYzRnN1QWdFeUFBd1g3M1ZZeGhkSjFMQU1nY09lSlJqWkpoS2lNT2NiaUxXWjZUOTdkemp3bnZrYW1GS1c5Zld4eHJqaWdxOWFGMHBmQWRiSkV2ZWNnU0Z0NUtncTVBOERPSm5zeTF1M1B2eXMzZEF5UzhoT08rRW1rbHUxUjAwbDFHTVNZV091YTJnVUJsckR4S0JzT1BLeDBvTCthaU01Z2VJYnNtRkJva3daZVlLb1d3alB1aGxaVllOUnM4OVwvaGVKaDlvK2VkNEc4aVwvSktFTXlWdEtDOGc0SHhyNUdoWWxjK1wvMUZcLzBRZDhvTHM2Y0FOaVYyaXFaQWRLODdieExRRXdjSExISGgyRzM1U3I2bTBUeTB0WmZmOWRRaFBaRHZTcmRmUVwvNHlWMFBhSFlUY2hyRUtmRmN2bVdmaEt4T09YSW8yYjcyOHBcL2p6a0NKeU5nVVV6TXRTVmlRUGJWUHRkRFZQdHJTRHZTelZucW45WXEyVVdWSzRJT2YrOWlmcWVKU1BxY29ySXhwTTR0ZUxQUVlOSW8reWxoS3I5Z1o0RHlSM0xCeXRJVHUweitzSkRLZmJvcitxNXl2VXNCZE5OaVlNS21mMVNWd0lcL1NFVXZtT01SUkhsRnhMOHlXZ093YVV3TjRaK1hMdE9uRGYxUGRMdzNwOFlLQjNcL0lcL1g5ZG56UkM5RVlSZzd3bGF6elwva1R6ODUyOEtqQ0d4eUhDVnhnOHY5Z3JKak82dzVWdmVtNjU2N1JPUFFzektlRWtocmRjblFMZjlPalF4VWU2dHg3NVdxMDRsZVp1eitsYVVVNXRQdGhhSjVtUUR2TVpcL1paT245VndcL0Y3NnNaWVwvM2JCR0hUTFJVSEJWclBPVUlGelNzV0swdkFCZ0x3WExBbVZsVWVOTExtTkpoXC9UeFE1NjhIcGVzWjNyNTFcL0N1RzhGZVArQ1BkcEltTm9FeUVUeGJTYVRGVlBwQkUzVlA5aVUxa2h0WjYydjhJZnFGaU1Wb3NRRGJkTDcrd3daRm0rWUVSVkVIb0tscFZvdG5RWXhhMlZlR2Jkb09RaFBaSlUzNUt3QWJkNHdoR04xdThreWQ1UHd6MnZIYlwvNUN3MXhZcWN0UU1MQ3VDK1dmNE5yd0g1enNTbyIsIm1hYyI6Ijc3NmUzNjc4YzFhZTkyN2IyZmU1ZGQ4Y2U2MTcyNzZmMDI3NzhmYjY2OGUwOWMzNDc4NDA1MDQ3OTYxNWQ2MTgifQ==

Bỗng dưng, có một loạt tiếng chân vang lên.

Ads
';
Advertisement