Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh từ trong nhà ra đến ban công, khi nhìn thấy bàn tay của Thẩm Quang Minh chạm vào đầu Thẩm Đường, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác rất kỳ lạ, thật giống như địa bàn của mình bị người khác xâm phạm vậy.

Cố Thịnh vốn định ra hút điếu thuốc, bây giờ nhìn thấy động tác của hai người, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại, anh xoay xoay điếu thuốc trong tay hai vòng, sau đó trầm giọng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Khụ khụ, có phải tôi quấy rầy rồi không?”

“Không đâu ạ, vừa rồi anh em nói anh ấy đã mua vé xe lửa trở về rồi, em chuẩn bị tiễn anh ấy tới trạm xe ạ.” Thẩm Đường cười nhẹ rồi giải thích.

“À, một cô gái như em đi tiễn anh trai về không an toàn đâu, ở nhà ga loạn như vậy, lát nữa anh lại xe đưa hai người đi.” Cố Thịnh tươi cười trả lời.

“Dạ?” Thẩm Đường có hơi nghi ngờ, trong đầu cô nghĩ đến phương tiện giao thông ở dưới nhà giáo sư Khương, xe đạp.

Rồi lại nhìn chính mình, sau đó nhìn anh trai Thẩm Quang Minh nhà mình.

Chậc, xe đạp chở hai anh em bọn họ rồi lại thêm cả một người cao to như Cố Thịnh nữa, có lẽ nó không chịu được mà nổ bánh xe mất nhỉ?

Ngay khi Thẩm Đường đang cân nhắc, hình như Cố Thịnh có thể hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì từ trên mặt Thẩm Đường, anh cười nhẹ một tiếng rồi trầm giọng nói: “Không phải là xe đạp, một lát nữa em sẽ biết thôi.”

Cố Thịnh nói xong thì lập tức xoay người rời khỏi ban công.

Sau khoảng mười phút, Thẩm Quang Minh thu dọn đồ đạc của mình, sau đó Cố Thịnh dẫn anh ấy và Thẩm Đường cũng đi xuống tầng.

Khi ba người xuống tầng, Thẩm Đường lập tức nhìn thấy có một chiếc ô tô đang đậu ngay dưới.

Thẩm Đường nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh của cô nhìn sang Cố Thịnh, đôi mắt kia như thể biết nói chuyện vậy, không cần nói gì, nhưng Cố Thịnh đã lập tức nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.

“Xe là tôi mượn, lên xe đi, tôi đưa anh trai em đến trạm xe lửa.” Cố Thịnh nhìn dáng vẻ mềm mại của Thẩm Đường, tay hơi nâng lên, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới Thẩm Quang Minh vẫn còn ở đây, không hiểu sao bàn tay kia lại hạ xuống.

Cố Thịnh đi đến bên cạnh chiếc xe, anh mở cửa phía trước và phía sau ra rồi nhìn hai anh em nhà họ Thẩm nói: “Đường Đường, em ngồi ở đằng trước đi, như vậy sẽ không bị say xe. Còn Quang Minh, anh ngồi ở đằng sau, tiện thể thì để đồ đạc ở đằng sau luôn.”

Thẩm Quang Minh cầm đồ ngồi lên xe, sau khi anh ấy ngồi xuống, Thẩm Đường cũng đã ngồi ở ghế bên cạnh vị trí tài xế rồi.

Người cuối cùng lên xe chính là Cố Thịnh, sau khi Cố Thịnh cài dây an toàn xong, anh nghiêng đầu đang muốn nhắc nhở một tiếng thì lại thấy Thẩm Đường đã thắt chặt dây an toàn và đang ngoan ngoãn ngồi chờ.

Nhận thấy ánh mắt của Cố Thịnh, Thẩm Đường nghiêng đầu, những sợi tóc bên má vô tình trượt xuống cạnh miệng, gương mặt nhỏ trắng nõn nhìn trông rất xinh đẹp, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ chiếu vào càng khiến làn da của Thẩm Đường trông trắng nõn nà hơn.

Cố Thịnh hiếm khi ngẩn người một lúc, nhưng anh nhanh chóng cụp mắt xuống né tránh đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Đường, anh nói: “Đường Đường, em ngồi vững vào, không thoải mái thì có thể nói với tôi, tôi lái xe khá tốt.”

“Vâng ạ, anh lái đi ạ.” Thẩm Đường khẽ gật đầu.

Cố Thịnh lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường một cái, trong lòng cảm thấy rất mềm mại.

Trong lòng Cố Thịnh: Trời ơi, Thẩm Đường nhìn ngoan quá đi!

Thẩm Quang Minh ngồi ở ghế sau cứ cảm thấy bầu không khí có gì đó không thích hợp, nhưng nếu bảo anh ấy kể ra điểm không ổn thì anh ấy lại không thể nói ra được.

Sau bốn mươi phút, Cố Thịnh tìm được chỗ đậu xe.

Bây giờ vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa xe lửa mới đến, vì vậy Thẩm Đường đã dẫn Thẩm Quang Minh tới gần nhà ga mua cho anh ấy một chút thức ăn như đồ ăn nhẹ, trứng gà, thịt khô các loại, những thứ này có thể ăn trên xe lửa mà không dễ bị hỏng.

Sau khi xe lửa đến trạm, Thẩm Đường đỏ bừng mắt tiễn Thẩm Quang Minh về.

Từ khi ra khỏi nhà ga, Cố Thịnh nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy đáng thương của Thẩm Đường, dáng vẻ này của cô khiến anh cảm thấy có hơi đau lòng.

“Được rồi, đừng buồn nữa, em cũng đã là người lớn rồi, tôi dẫn em đi ăn ngon, như vậy có thể khiến tâm trạng của em tốt lên một chút chứ?”

Trong lòng Thẩm Đường vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi nghe được hai chữ “ăn ngon”, cô vẫn không thể khống chế nổi mà di dời sự chú ý.

“Ăn cái gì ngon ạ?” Giọng nói của Thẩm Đường có hơi khàn khàn, lại có hơi mềm mại, càng nghe càng khiến người ta phải đau lòng.

“Tôi dẫn em đi mua kẹo nhé?”

Thẩm Đường ngơ ngác tỏ vẻ: Cô đã mười tám tuổi rồi đó, không phải trẻ con lên ba, ăn kẹo cái gì chứ, quá trẻ con rồi.

“Vậy đẫn em đi ăn đồ ngọt? Lúc trước Thiệu Đông có gọi điện giới thiệu đã mở một cửa hàng đồ ngọt tại Bắc Kinh ở đường XX, tôi dẫn em tới đó ăn thử được không?”

“Nếu không thì tôi dẫn em đi nếm thử hương vị đích thực của Bắc Kinh xưa nhé? Nước đậu xanh, mặc dù thứ này khá thối nhưng ăn lại rất bùi, lát nữa sẽ dẫn em đi thử.”

“Đều không muốn ăn hả?” Cố Thịnh thấy Thẩm Đường vẫn không nói gì, anh còn tưởng rằng Thẩm Đường đều không thích, vì vậy lại nói tiếp: “Vậy em thích gì, em cứ nói đi. Bây giờ tôi đang có thời gian rảnh, em muốn ăn gì tôi cũng có thể dẫn em đi.”

Thẩm Đường nghe thấy Cố Thịnh nói vậy thì lập tức không khóc nữa, cô xoa xoa đôi mắt đỏ ửng rồi dùng vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm Cố Thịnh hỏi: “Thật ạ?”

“Đương nhiên.” Cố Thịnh trả lời lại đúng hai chữ.

Thẩm Đường nở nụ cười, khóe mắt vẫn còn hơi ướt, nhưng dáng vẻ tươi cười của cô vẫn đẹp như vậy, nụ cười này khiến rất nhiều người đi ngang qua đều không nhịn được mà phải nhìn Thẩm Đường thêm vài lần.

Cố Thịnh cũng không phải là ngoại lệ, anh cảm thấy Thẩm Đường thật sự rất xinh đẹp.

Sau đó, nguyên cả một buổi chiều, Cố Thịnh đã được chiêm ngưỡng sức chiến đấu của Thẩm Đường, quả thực rất đáng sợ.

Nếu không phải sau đó Cố Thịnh ngăn cản, Thẩm Đường cảm thấy mình vẫn có thể ăn tiếp.

Nhưng mà Cố Thịnh lại nhắc tới chuyện lần trước Thẩm Đường phải đi đến bệnh viện vì ăn quá nhiều, cuối cùng Thẩm Đường chỉ có thể tội nghiệp nhìn Cố Thịnh.

eyJpdiI6IkJuTjE1NVRWTjNnemZcL0hLMWdzaEh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlzXC94UURuTjc5ZGdMUE1RbGZWSmQ0d2FiOElIdkhFdmRzUGdjQXFKWDJMZ051bW91MDk4NVUrSG5IQ3BHOWhRdVVoS0MyTU01R3pTcXdOUTl5V1hIWEU3RThjYXZuTG43WGQ5UUlDUmxxeTNcL1BcL3Q5Y2g0YytrelZQSWNMVTVlU1RHUlhPUXdCak5ZNFVCNUd3XC9pZDF3ME1EVGRTYnRVa3hmNkVETFRCSjJCV1VRRHZzNkJUd1pYT2dRYnEzWVwveEFQK1h6bDRGc2JjaEw1SHRhVnRhdVVUUzdFN1o5Y0YwaWJWU2VnZlhZREhXbTVOWEN6MllmWXhoQkY1T2UwZXU1WGw5VVZZdlVjdXREcTVaWWcwMlVqbVA3TTFjQmJDeFVuVExPUEJlbmhLeTU3d1J1N1BKc0ZDT0M1OWEzU0ZaY1R3dzdFajRueUlBUXpnYm0xMUlOY3JRU0VIRzVuNE5sblwvWm9SdWxjZz0iLCJtYWMiOiI2ODU4N2FkOGQ4OWVmOGVlYWMxZWY2N2NkMTI2MTI5ODZjNGYzMWUyNzgxNWI2NWUwOWQ1NTYwMTZmNWRlMjM2In0=
eyJpdiI6Imhzek5VRWFTSW4wbGlQek5Ib1MyekE9PSIsInZhbHVlIjoiOHRsbjZmT0lyUVVNSEpoamszbVVtVUk0Q0hZSHJ0Q0g0SVwvdU55QWxrYW45S21UTmZSbzNDRnFzTDROSWZEUzJcLzQ5SGF4UFNNQzRDT21zT0ZyWkZCYXZJRDRWUnVlVVwvb2NHWGd6dGNlV1p3TWFsQVJEMEhhaUgxN25odUg0RFhxOEZMdU9XQWRjR0M1VzFSTzRLY0dBPT0iLCJtYWMiOiIxZmMxZmZhMmM3ODEyNTZhZTdhNzI3MDY3MGU4OTdkYWZmNDY0OWQ4ODY5YWM0NDBjMWNhMDQyZGQ0ZDZkMThiIn0=

Sau đó, đến khi Cố Thịnh lái xe chở Thẩm Đường về, trong tay Thẩm Đường còn cầm rất nhiều đồ ăn.

Ads
';
Advertisement