Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Đường ngồi ở ghế lái phụ vài lần, thấy bộ dáng vui vẻ của cô gái, trong lòng anh cũng trở nên vui vẻ theo.

“Anh Cố, có nhiều đồ ăn ngon như vậy, lát nữa chúng ta về sẽ bảo giáo sư Khương và bà cùng nếm thử, ăn rất ngon đó.” Thẩm Đường vừa nói chuyện vừa nhét thêm một miếng đồ ăn vặt vào trong miệng, trong lúc nói, hai bên má của cô phình lên trông giống như một cô sóc nhỏ vậy.

“Em ăn ít lại một chút, lát nữa bụng lại khó chịu giờ.” Cố Thịnh tranh thủ căn dặn một câu.

Nghe thấy Cố Thịnh nói như vậy, Thẩm Đường cảm thấy đúng là bụng có hơi khó tiêu một chút, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, đồng thời cũng không ăn gì nữa.

Không ăn gì khiến Thẩm Đường cảm thấy nhàm chán, cô nói: “Anh Cố, lần này anh trở về là để nghỉ ngơi ạ? Anh được nghỉ bao nhiêu ngày thế?”

“Một tuần, còn em, mấy ngày nữa khai giang vậy?”

“Còn ba ngày nữa, giáo sư Khương bảo em cứ ở nhà ông ấy, nhân tiện ngày mai ngày mốt sẽ dẫn em tới trường học để làm quen với môi trường học tập một chút.”

“Ừm, thế cũng tốt, vậy em chuẩn bị đăng ký ngành gì?” Cố Thịnh lại hỏi.

“Ngành Toán học ạ, em cảm thấy rất có hứng thú với phương diện này, sau đó em sẽ phải chọn một môn học tự chọn khác, hai ngày nay em còn đang cân nhắc nên chọn chuyên ngành nào đây.”

“Ngành Toán học, ông ngoại bảo ngành Toán học sẽ rất mệt đó.”

“Ha ha ha, đúng vậy, em cũng nghe nói thế, số lượng tóc trên đầu của sinh viên khoa Toán tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh của mình.” Nói xong câu này, Thẩm Đường phát hiện hình như Cố Thịnh không hiểu lắm, vì vậy cười hì hì một tiếng rồi bổ sung thêm một câu: “Nói một cách đơn giản đó là suy nghĩ quá nhiều thì rất dễ bị hói.”

Thẩm Đường đưa tay sờ lên mái tóc dày của mình, sau đó không biết xấu hổ mà khoe khoang: “Em cảm thấy tóc của mình rất nhiều nên có lẽ sẽ không bị hói được, anh Cố, anh thấy có đúng không?”

“Đúng vậy.” Đôi môi mỏng của Cố Thịnh hơi cong lên, anh nhìn Thẩm Đường đang vuốt tóc qua gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên ý cười.

Dưới cái nhìn của Cố Thịnh, cho dù sau này đầu của Thẩm Đường có bị trọc thì cũng là một cái đầu trọc xinh đẹp, giá trị nhan sắc của cô cao như vậy nên có thể cân được bất cứ kiểu tóc nào.

Trở lại nhà giáo sư Khương, Thư Nhiên thấy Thẩm Đường mang về đủ loại đồ ăn ngon, bánh kẹo, đồ ăn vặt... Thư Nhiên cảm thấy Cố Thịnh đúng là rất thương yêu cô em gái Thẩm Đường này.

Tẩm Đường đặt tất cả các thứ khác ở trong phòng khách, nhưng lại giữ lại một số phần bánh kẹo.

Cố Thịnh mua loại kẹo vị hoa quả, khi ăn cũng sẽ không có bất cứ vị chất phụ gia kỳ lạ nào mà chỉ có mùi vị thơm ngào ngạt, Thẩm Đường thật sự rất thích ăn.

Còn về chuyện lúc trước Thẩm Đường nói ăn kẹo quá trẻ con... ôi trời, người ta vốn vẫn là một em bé mà.

Em bé mười tám tuổi thì vẫn là em bé, không có gì để bàn cãi cả.

Cố Thịnh ăn cơm tối ở nhà giáo sư Khương xong mới rời đi, Thẩm Đường tiễn người xuống dưới tầng, cô còn đứng nhìn anh rời đi rồi mới lên tầng.

Trở lại trên tầng, Thẩm Đường lại ngâm mình trong thư phòng của giáo sư Khương, cô cầm một quyển sách về Toán học để đọc.

Bên ngoài, trong phòng khách, giáo sư Khương đọc báo, còn Thư Nhiên thì xem tivi.

Trong lúc xem phim, Thư Nhiên nhìn vào trong văn phòng rất nhiều lần, cuối cùng bà cụ nhìn giáo sư Khương nhỏ giọng nói: “Khương Bính Thăng, đứa nhỏ Đường Đường này thật sự đăng ký học ngành của ông hả? Tôi nghe nói ngành Toán học của các ông phải suy nghĩ rất đau đầu đúng không? Hơn nữa, nữ sinh vào ngành Toán học cũng không có nhiều lắm thì phải? Thẩm Đường vào đấy không phải là là dê vào hang sói sao?”

“Nói hươu nói vượn gì đấy, ngành của chúng tôi đúng là hơi mệt một chút, nhưng đứa nhỏ Thẩm Đường này rất thông minh, không học Toán thì thật là đáng thích. Còn nữa, Thẩm Đường cũng đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi, cho dù con bé muốn có người yêu thì cũng có thể, mà con trai trong ngành Toán học của chúng tôi có rất nhiều người đẹp trai đó, biết chưa hả?”

“Thôi đi thôi đi, ông cho rằng tôi không biết hả, nam sinh ngành Toán học của ông ai nấy cũng đều không có tóc hết đấy.”

“Đồng chí Thư Nhiên, bà đang kỳ thị đầu hói hả? Đầu hói thì sao chứ, đầu hói là có thể trách chúng tôi sao? Chúng tôi suy nghĩ nhiều là vì để cống hiến cho quốc gia được chứ?” Nhắc đến chủ đề đầu hói này, giáo sư Khương lập tức trở nên nhạy cảm.

Bởi vì, giáo sư Khương cảm thấy số tóc của mình càng ngày càng ít đi rồi.

Vì vậy bây giờ đồng chí Thư Nhiên nhắc tới vấn đề này, đó quả thực là đang xát muối vào vết thương, quả thực rất... quá đáng!

Thư Nhiên thấy giáo sư Khương kích động như vậy thì lập tức quay đầu tiếp tục xem phim truyền hình của mình.

Đồng thời trong lòng bà cụ còn nói thầm: Gần đây tóc của ông nó thiếu đi thì phải.

Hai ngày sau đó, Khương Bính Thăng dẫn theo Thẩm Đường tới làm quen môi trường học tập của đại học Bắc Kinh, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, môn nào được học ở lớp nào, ông cụ dẫn Thẩm Đường đi dạo một vòng.

Trong trường học, đồng nghiệp của Khương Bính Thăng thấy ông cụ dẫn theo một cô bé mới chuyển trường còn tưởng rằng là họ hàng trong nhà Khương Bính Thăng, nhưng suy nghĩ lại thì hình như giáo sư Khương chỉ có mỗi một cô con gái, cô con gái này cũng chỉ sinh mỗi một cậu con trai, vậy cô bé này là học hàng ở đâu tới vậy?

Ngày mai sắp khai giảng, phần thưởng cho kỳ tuyển sinh đại học của Thẩm Đường cuối cùng cũng được quyết định.

Phần thưởng của kỳ thi đại học lần này có phần giống với phần thưởng của huy chương vàng trong cuộc thi Toán học lần trước, đều được gia tăng một khía cạnh nào đó.

Trong phòng, hệ thống uể oải nhìn ký chủ, thậm chí lúc rảnh rỗi, nó còn lén nghe lời thoại của phim truyền hình m.á.u chó mà Thư Nhiên đang xem ở bên ngoài phòng khách.

Thẩm Đường nhìn chằm chằm điểm kỹ năng trên màn hình, kỹ năng nấu nướng lần trước được thắp sáng, bây giờ đã biến thành màu xám, mà sau nó còn một loạt các kỹ năng khác, Thẩm Đường suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới đưa ra quyết định.

eyJpdiI6IlRNQVBKcm5cL25aNEpmXC9uWkdLWWZBUT09IiwidmFsdWUiOiJwMHg0T2psNnhINlpUYmZ2bWdwRklqWEZLeFdkN0xyeDQwS3g0dTV1NFNiaFI2RWFXeWtsKzFoZDA4XC9YQ2t2Rjh0dGJLNUFqUUtsTjNFS0RFT2lWbTFlRDFrRHA5ZmdjeU1CVlVqdUI3V2JyekY1dkRnb3Jqb2dDZ2hEQjlKa2YyMFwveFZwODVUeXQ5cWNxeFk2bWxWTWt1ZEtxMUxQUGZLeVdjVEJFbE91ejcrN1FQUUgxV2RtdXdIY0xDTFBzUzRvSDJGUThvRE5ydnpDaGVETW5td1wvNEFnU2wxMFpPc2gwVmtxQjBDSUlCV0l0TjBTcVdxeTZBeEt6VFJiVkVJTHNtSkVIbTE3ODJsaGlEdm5sdUxzcjJtN2VpeVA3ZFRxNTFRZG5XQ24xXC8rSjk3SVM2Tmh0WVhVRExcL0xWR3YwRnNoWERkbGxYOUV1ZjhIYnZKc205bWc5bXpjclwvSlVJcDJFRXJxSXNXUms9IiwibWFjIjoiYWU3ZTdlZDQ3MDRlYTk0MTZjMzBjMWZjMmQ5NmRkZjlmOTQ5NTcyY2QyODk1NWUwODE3OTNlOTRhMDlmNWYzMCJ9
eyJpdiI6InhNNW1tNlMwQ0NXdlcwNDFiaUowYmc9PSIsInZhbHVlIjoiNG51aVA1cVphM1Q1ZkZWaExibFhOWHhlVnI2Wm1rTFJuNjFmazl0SFl2N2NGR1Z2Tnlud1RNb05OWVBvN1JBWkJHWHBZbzRkQzdkTWx5Q1lJXC9kNFRRaU91WVlRb1czaXJPTHlrc2hjVzBIVERKZklEdVpTRWsySmx6amprUU5wVjVyZUxcLzRMUFdBb0g5bG16eUNVUG1ua1wvWTlwamVYdEk4V3pKMkxcLzFwZHdaQzNhbGtQVUJ2ZHo4REh0allvaFNNWDl4UjNkZ2ZnVm5VTUw1dGFSR1hkQkQ3UU1Fc2Z1NURmZGxmRnFGRzBqWTRmWUxzVXVwSGtuQ2ttRzk3eng0OTQyZHNpU0ZcL2Vvanp5SnJva1J1aFlmMUxnZTdJMXpPSW5YbWRkUEUrMjhHR1ByQ0hyQlpHYTArUkwxdllCZ0hnOExlWUJldEtPWDVDb3M3RmtqalNXWkVcL0dxb01iTnpMV09TRkJpZzFIZUs4ZGVkR2hcL2dEeHpNYXNVSmRkSDlIeWF3R2Rsa1djUUFTblRKZnlpM1BMZGN3aXdyS21XQnVjbzF5TmFQVnpWOXdtNmNETlhNeFpDNHVmWk1hNzFrbnZjak00ZDByZVB2Y0ZjSnZZdDFybjArMlV1VEhnN3E2RVg3bkdqbVQ4PSIsIm1hYyI6ImI5YzY5MmRiZGYxMDgwN2ZlYWMzZTliNDk5NTA3OTk1ZThkMTc1ODQwOGQ2YTU5MGNhYmYwNGE1MWZmZTAyZDQifQ==

Nghe thấy đã thắp sáng kỹ năng khoa học kỹ thuật, Thẩm Đường giơ tay lên sờ đầu mình rồi vô cùng nghi ngờ nói: “Hệ thống, vì sao tôi lại không có cảm giác gì vậy?”

Ads
';
Advertisement