Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Hả? Ký chủ, cô muốn có cảm giác gì?”

“Không phải à, theo những gì trong sách viết, chẳng phải tôi nên cảm thấy đầu mình nhói nhói một lúc, sau đó trong đầu của tôi sẽ xuất hiện rất nhiều kiến thức sao? Tại sao tôi lại không có bất cứ cảm giác gì vậy? Chẳng lẽ đến cái kỹ năng này của tôi cũng vô dụng hả?” Thẩm Đường cảm thấy nếu kỹ năng này còn vô dụng nữa, cô sẽ không bao giờ tin cái điểm gia tăng kỹ năng quái quỷ của hệ thống nữa.

“Ký chủ, cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó, đọc sách thoải mái đến mức cô không để ý tới logic nữa à, ở chỗ tôi cần phải thực hành nghiêm khắc hơn, cô phải học tập đó, cố gắng mới có thể thu hoạch được kết quả, cô không muốn làm mà muốn hưởng à, cô nghĩ cái rắm gì vậy?”

“Còn nữa, đến thứ cô chưa từng tiếp xúc mà lại đột nhiên biết được, cô không sợ bị c.h.é.m thành từng mảnh à?”

Thẩm Đường: ...Sợ!

Vì vậy, cuối cùng cô vẫn phải tự tìm hiểu kiến thức trong phương diện khoa học kỹ thuật này.

“Ký chủ, tự đứng vững bằng đôi chân của mình mới là điều đúng đắn, cô nói xem, lúc trước những món đồ ăn vặt hoặc các thứ khác mà hệ thống ban thưởng cô có thể nói là do người trong nhà cho tiền tiêu vặt mua, cô tặng người khác đồ quý giá thì có thể nói là do cô có học bổng, nhưng cô đột nhiên biến thành thiên tài nghiên cứu khoa học thì lại không thể nói qua loa được, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi. Ký chủ, cô nghe tôi khuyên một câu, học tập thật giỏi, chăm chỉ làm giàu.”

“Cậu nói đúng.” Thẩm Đường đáp lại một câu, sau đó nằm lên giường.

“Ký chủ, đừng chán chường như vậy chứ, nghiên cứu khoa học thôi mà, cô có thể làm được.”

“Được, tôi có thể làm được.” Thẩm Đường lẩm bẩm một câu, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Ừm, ở trong mơ vui vẻ hơn.

Chó hệ thống này, cái gì cũng để cô phải tự làm.

Hôm sau, sáng sớm.

Thẩm Đường dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị mang đến trường học, sau khi dọn dẹp xong, vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Cố Thịnh ngồi trong phòng khách.

Cô đột nhiên nhớ lại, Cố Thịnh nói muốn đưa cô tới trường học.

Thẩm Đường nhìn Cố Thịnh, cô nở nụ cười nói: “Anh tới

“Ừm, em dọn dẹp hành lý xong rồi sao?” Cố Thịnh đứng lên hỏi.

“Dọn xong rồi ạ, tất cả đều để trong phòng, một lát nữa em xách xuống là được ạ.” Thẩm Đường trả lời.

Cố Thịnh nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, mày kiếm chau lại, anh nhìn Thẩm Đường, nhìn đến mức cô cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Cô đưa tay sờ lên mặt mình, trong lòng thầm thắc mắc, chẳng lẽ trên mặt mình có dính thứ kỳ lạ gì sao?

“Đường Đường.” Đôi chân dài của Cố Thịnh bước một bước tới trước mặt Thẩm Đường, bởi vì do sự chênh lệch chiều cao nên Cố Thịnh phải khụy gối xuống một chút mới có thể miễn cưỡng ngang tầm mắt với Thẩm Đường.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của chàng trai, đôi mắt sâu thăm của anh rất đẹp, Thẩm Đường còn có thể nhìn thấy hàng mi vừa dài vừa dày của chàng trai, sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm khiến trái tim cô lập tức đập thiếu một nhịp.

“Đường Đường, có ai từng nói với em, những việc tốn thể lực như vậy phải để cho đàn ông làm không?” Cố Thịnh giơ tay xoa đầu Thẩm Đường, trong mắt anh tràn ngập sự cưng chiều.

Thẩm Đường lập tức tỉnh tạo lại: “Khụ khụ”, cô hắng giọng một cái rồi lặng lẽ lùi ra đằng sau nửa bước.

Mẹ ơi, cô lại bắt đầu cảm thấy “ổn” rồi.

Thường nói rằng phụ nữ là hồng nhan họa thủy, nhưng Thẩm Đường lại cảm thấy chàng trai này mới là nam sắc mê người.

Những chàng trai vô thức tỏa ra hormone nam như Cố Thịnh khiến Thẩm Đường, thân là một người cuồng nhan sắc càng khó lòng phòng bị hơn.

“Em đỏ mặt hả?” Cố Thịnh đột nhiên nói, anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường.

Thẩm Đường giơ tay sờ lên mặt rồi đáp lại: “Không phải đâu, đây là do sức khỏe của em tốt nên làn da hồng hào sáng bóng thôi, khụ khụ, không phải anh nói muốn giúp em xách đồ à, em đi vào lấy đồ ra ngay đây.”

“Không cần, tôi và em cùng đi.” Cố Thịnh trả lời lại, thân hình to cao đi theo sau Thẩm Đường.

Sau đó, Thẩm Đường nhìn thấy hai tay của Cố Thịnh nhấc đồ đạc của cô lên dễ như trở bàn tay, anh không tốn một chút sức lực nào để đi ra ngoài.

Vốn không cần cô làm cái gì hết, vai rộng eo thon chân dài, một chàng trai như vậy, không biết sau này sẽ là cô gái nào được lợi đây.

Sau khi ăn đồ ăn sáng xong, Cố Thịnh lấy xe tải chở giáo sư Khương và Thẩm Đường tới đại học Bắc Kinh.

Vừa xuống xe, giáo sư Khương lập tức rời đi trước, bây giờ ông cụ có rất nhiều việc phải làm, nhưng trước khi đi, giáo sư Khương còn cố ý dặn dò Cố Thịnh phải giúp Thẩm Đường cầm hành lý đi lên ký túc xá ở bên kia, đồng thời còn phải Cố Thịnh dọn dẹp vệ sinh chỗ ở lại cho Thẩm Đường.

Dưới cái nhìn của giáo sư Khương, Cố Thịnh đã coi Thẩm Đường thành em gái thì phải thật chân thành, dùng hành động chứ đừng chỉ nói suông ngoài miệng.

Bây giờ là ngày khai giảng, có rất nhiều sinh viên được phụ huynh dẫn tới trường, vì vậy hôm nay trường học cho phép tạm thời phụ huynh có thể vào ký túc xá nữ sinh.

Cố Thịnh cầm hành lý của Thẩm Đường đi theo Thẩm Đường tìm phòng ký túc xá.

Sau khi cất đồ đạc xong, không để Thẩm Đường nói gì, Cố Thịnh đã bắt đầu dọn dẹp mọi thứ.

Trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi mình Thẩm Đường và Cố Thịnh, những người khác vẫn còn chưa tới, sau khi Cố Thịnh giúp cô lau dọn giường chiếu sạch sẽ, dọn dẹp gần xong thì mới có người tới ký túc xá.

Thẩm Đường không ngẩng đầu nhìn ra cửa, thứ khiến cô phải chú ý đó là... cái chăn của cô.

Trên giường, chiếc chăn màu hồng hoa nhí được gập vuông vức như một miếng đậu hú, góc cảnh rõ ràng, nhìn cách gấp chăn nghiêm túc này phối hợp với màu hồng của chăn.

Thẩm Đường nhìn mà chỉ cảm thấy, một lời khó nói hết.

Cố Thịnh cũng nhận ra Thẩm Đường đang nhìn cái chăn, vì vậy anh cũng nhìn sang.

Khi thấy chiếc chăn màu hồng phấn đầy nữ tính được anh gập thành hình dạng nghiêm túc như vậy, Cố Thịnh đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhất là nhớ đến cảm giác vừa rồi sờ vào chăn, cái chăn này còn được Thẩm Đường đắp đi ngủ, điều này khiến trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.

“Em không thích sao?” Cố Thịnh hỏi.

eyJpdiI6IlZrcDgzTWhyTFdNYitCOEZaT3paZlE9PSIsInZhbHVlIjoid0FxT0hXb3hkaCtKeDVjKzZRSmxscjBESkF0S1pJVmhYS1Rud1o0UTNvQlFFdmNFZnJ1cTlwR2gyKzhTM3loNE92empwM3gwVWRKM09LNXcrR1JwRWJDcnpENmZtZVlIc0tRTzJaNndZRXZqWStZNWpvbFFpM1oxc1JFV0l2bXdod296RUlzWFNMNVU4aEd4QUlqbG5nZDZmRGRpRUZ4bERqc0YyT1F0ekRkUWpGKzZPTkRYUldUMnVtdmRmcmhJZTBHaEZaOXYrQTF3amF0SktBWFUzaTQ2SVpxenNqSkpsSlViVGJvNUQ2OD0iLCJtYWMiOiI0OWRkNTg1N2E0ODFmMjU2MmY3MWM2YjhiMDgxMDM5NjRhODk4ZjY1YTg0MzE5YjJmYzU5ZWJmNWRhZWJmNjVmIn0=
eyJpdiI6InVNZUMyMmNMeHJvTnR4YmNvb2k1M0E9PSIsInZhbHVlIjoiV2x5ZlY3VU4wZ0dQWTJ4OVhJMkFhN01sNk1GUkVUVjBQTEZFd3NhbzB6WU5HZWtxQ203bWtyazY5dlRKTGVlOFpLOUJjXC9Fa1wvbGExZkpcLzM5RkFYMEJwN3BacTlhTGdJVVwvSzJzVUZLSEtRUStSNUtTVzlMb0pNNzhybjVidTJVeTdOMHBHXC9DYUZPSGRrZVZGNFwvNjVKUlFYQ3RGeFB3UHFMVjFHWlR3cTF6cG5CNFRpSnFLWVVDN2hKeTJQRjArMXhqb1g3SW82WDFYMTBraGJiY1BvM3pMaklZdTM5WXJHbE1jQ0twa2p6Nk9iZFZRRW16YmJ1WHd2YldObjRUa2JXRkt6MlJtZEpWSUtWWk5qc1p4bDF3Wnlubnl2N1wvcEFFT0NCcndDaERJPSIsIm1hYyI6ImViZWQ4OTk3N2NiZmE3ZDBiZjQzMDdmM2U4ZDc5MjAwMjg5ZTM2ZmYxMGM5MDMxYzM2MGQzNDc0MjdlM2Q1ZGEifQ==

Hồng phấn kết hợp với sự nghiêm túc, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Ads
';
Advertisement