Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ôi trời, lúc trước khi nhờ mẹ chuẩn bị cho một cái chăn có màu sắc đơn giản một chút, không phải mẹ đã nói màu sắc này hợp với cô à, lúc này lại xấu hổ quá...

“Được rồi, dọn dẹp xong rồi, tôi đi trước đây, có gì thì em cứ gọi điện cho tôi.” Cố Thịnh nói xong thì cất bước đi ra khỏi phòng ký túc xá.

Mà lúc này Thẩm Đường mới chú ý đến bạn cùng phòng vừa đi vào, là một cô gái rất xinh đẹp, phụ huynh ở sau lưng cô ấy đang giúp cô gái dọn dẹp giường chiếu.

“Chào, bạn trai của cậu là bộ đội hả?” Cô gái đột nhiên mở miệng nói một câu này.

Thẩm Đường nghe thấy cô gái nói vậy, cô theo phản xạ nhìn Cố Thịnh còn chưa đi được ba xa.

Mà Cố Thịnh ở đằng sau nghe được câu này, bước chân vốn đang bước đi cũng vô thức dừng lại.

Bạn... trai sao?

“Khụ khụ, không phải, không phải bạn trai.”

Cố Thịnh mới đi được vài bước nghe thấy câu trả lời của Thẩm Đường.

Nghe thấy Thẩm Đường trả lời như vậy, mày kiếm của Cố Thịnh chau lại, sau đó lập tức dãn ra, anh tiếp tục đi đến cầu thang.

Ở trong ký túc xá, Thẩm Đường nhìn bóng lưng của Cố Thịnh biến mất sau cánh cửa được mở rộng thì thở phào nhẹ nhõm.

Mà nữ sinh vừa nói chuyện kia nhìn Thẩm Đường một lúc lâu, sau đó lại nói tiếp: “Trông các cậu như vậy, tôi còn tưởng là bạn trai đấy, vậy không phải là bạn trai thì là anh trai của cậu hả?”

Anh trai, xem như thế đi.

Thẩm Đường không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu xem như trả lời vấn đề của nữ sinh.

“Mạn Mạn, con đứng sang một bên đi, mẹ và cha con đang dọn dẹp, bụi bặm lắm đó, con đứng lâu sẽ khó chịu đấy.” Mẹ của cô gái đẩy cánh tay của cô gái, cô gái lập tức đi đến chỗ của Thẩm Đường.

Bởi vì giường chiếu của Thẩm Đường đã được dọn dẹp xong, cô gái lập tức đặt m.ô.n.g ngồi xuống giường của Thẩm Đường. Sau đó làm như rất quen thuộc mà nói chuyện với Thẩm Đường: “Đúng rồi, vẫn chưa biết cậu tên là gì, tôi tên là Tô Mạn Mạn, còn cậu?”

“Tôi tên Thẩm Đường, chào cậu.” Thẩm Đường lịch sự trả lời lại, cô lặng lẽ nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi trên giường của mình rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói bất cứ cái gì.

Tính cách của Thẩm Đường không quá thích người khác ngồi lên giường của mình, nhưng cái cô gái tên là Tô Mạn Mạn này là bạn cùng phòng mới, cô còn chưa quen biết người ta, có lẽ Tô Mạn Mạn là kiểu người có tính cách vô tư, nếu bây giờ Thẩm Đường nói gì đó thì lại là cô đang kiếm chuyện.

Tô Mạn Mạn không nhận ra ánh mắt của Thẩm Đường, cô ta nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn thấy vài cuốn sách được Thẩm Đường đặt cạnh gối nên đã mở miệng hỏi: “Sách này của cậu hả? Cậu học ngành gì thế? Sách này nhìn có vẻ rất khó nhỉ.”

“Tôi học chuyên ngành Toán học, sách này là tôi đi mượn để đọc.”

Khoảng thời gian tiếp theo, cha mẹ của Tô Mạn Mạn ở bên cạnh, còn Tô Mạn Mạn ngồi trên giường của Thẩm Đường câu được câu không nói chuyện với cô.

Mãi đến khi dọn dẹp xong, cha mẹ Tô Mạn Mạn dặn dò một hồi lâu rồi mới rời đi, giường của Tô Mạn Mạn đã được dọn dẹp xong, cô ta đương nhiên sẽ quay trở về giường của mình.

Sau đó, Thẩm Đường lấy một quyển sách ra bắt đầu đọc, còn Tô Mạn Mạn thì lấy một cái gương nhỏ ra để bắt đầu trang điểm.

Trong ký túc cá rất yên tĩnh, khoảng mười mấy phút sau, các bạn cùng mới khác mới lần lượt tới.

Phòng ký túc xá này là phòng dành cho bốn người, trong hay cô gái đến sau có một người tóc ngắn, tên là Chung Hỉ, trông cô ấy có vẻ là một nữ sinh có tính cách cẩu thả như con trai, ăn mặc cũng thiên về kiểu trung tính hơn.

Người còn lại tên là Dư Dao, là một cô gái có ngoan ngoãn điển hình với các đường nét thanh tú, cô ấy đeo một cặp kính gọng đên, mái tóc dài được thắt bím, nhìn trông rất giống một cô mọt sách.

Bốn nữ sinh đều vừa chuyển đến nên chưa quá quen với nhau, vì vậy cũng chỉ có cảnh ai làm việc người nếu.

Nhưng trong bốn người, người làm người khác phải tò mò nhất chính là Thẩm Đường, dù sao Thẩm Đường rất xinh đẹp, hơn nữa còn có khí chất xuất chúng, vì vậy thật khó để người ta có thể xem nhẹ.

Tô Mạn Mạn là nữ sinh xinh đẹp thứ hai ở trong ký túc xá, cô ta rất biết cách ăn mặc, dáng người cũng rất ổn, chính là kiểu người gợi cảm mà đàn ông rất thích.

Chung Hỉ là người bình thường nhất trong ký túc xá, nhưng chỉ trong đúng hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, Chung Hỉ đã mơ hồ không Tô Mạn Mạn.

Bởi vì Thẩm Đường đã vô tình nhìn thấy Chung Hỉ nhíu mày nhìn Tô Mạn Mạn nhiều lần.

Còn Dư Dao Dao thì là người yên lặng nhất trong ký túc xá, rất không có cảm giác tồn tại.

Sau khi Thẩm Đường gặp được bạn cùng phòng, cô cảm thấy cuộc sống sau này ở ký túc xá có lẽ sẽ không mấy dễ chịu.

Đúng như dự cảm của Thẩm Đường, ngay tối ngày đầu tiên ở chung, Tô Mạn Mạn và Chung Hỉ đã xảy ra mâu thuẫn. Mà nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn này đó là do Tô Mạn Mạn ở trong ký túc xá quá òn ào, Chung Hỉ nói cô ta vài câu, sau đó hai người lập tức cãi nhau, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Đường và Dư Dao Dao khuyên vài câu thì cũng cho qua được chuyện này.

Hôm sau, huấn luyện quân sự bắt đầu.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Đường cảm thấy người mình cứ như được tắm trong nước sôi lửa bỏng vậy, thời tiết tháng chín còn không phải là quá mát mẻ, mấy ngày huấn luyện quân sự khiến Thẩm Đường sụt cân.

Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, Thẩm Đường trở nên nổi tiếng trong nhóm tân sinh viên.

Nữ sinh xinh đẹp luôn thu hút sự chú ý của người khác, trong lúc huấn luyện quân sự, có rất nhiều nam sinh tới bắt chuyện với Thẩm Đường, mà cái tên Thẩm Đường này cũng không phải quá xa lạ với mọi người.

Học sinh giỏi trạng nguyên khối khoa học tự nhiên, Thẩm Đường, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết.

Nghe nói Thẩm Đường là sinh viên ngành Toán học, hơn nữa còn là giáo sư Khương tự mình dẫn cô tới trường, vì vậy Thẩm Đường muốn không nổi tiếng trong đám tân sinh viên là điều rất khó khăn.

eyJpdiI6IldVYjlmdTVjS2Z5YStrbEMxNW5PMXc9PSIsInZhbHVlIjoiQnR1RTNtZ1VORWFWUTNtY0FvT21vU0FFZHBHclZDdnNxSlRTRjdOdmt4TjRVcUJGZ0pMeUhLN2hyb3paT1V3ZnFVb0FpMmF3ZFF0UDQ5VnJ6YkQ4QXp2NWQ5U1lVYmpXT3hIUkdNNzBPb2lJM1wveUxRU2hNVEJseDJWWDJQNktDTHpsZGY5Y2VTN0t5dk9DZjJRVk1qeXVLdkRaZ0lUWWNcL0p1SjdXTlVESlJJTWVybDBEVWJcL3JtSmV6bGxMbWpRZTV3UHcxVTRnY1BHYnBkQWhaalhROEJVZzRsTzgyRGJSN21DcTdBNjVOK3RYWWlrYjF3Q09nUmZuSkFYTjJCZ0ZRSk1ieTlVN2UrZWNETWxYV3E3dFM0SGM1T0dpckU5RStPSEdON3ZlWCs2dzZHQk1sRCsxc2hmVm9oOGdVNDlhcldaU2ZzbUxHTExZQ1BWbkNtM0NCakIzbldXXC9tQ2tjMTJcL2ptRCttdEFyWlhMXC9EV09UTzFaSWtHWFc4dWtDbGhENjA0SkRqUVVcL2IwdXVQTjlhVURuVVwvemFZcENZTnNUTEtqZHB1clhTdUptVDllVkFJQkdpbDVZVkNhdHdRQlVuUXI3XC9vc21zaElkTzQyb1ZIN2NTS3lXXC9OOG94aXB1dVBIZ0J5eTZXV3ZpWElSRkxWSmhtVVVMT1hDYldJSXFYVDE2NWJSU2k4R0l3K1BxcnZ1RlVIZGUyU0k0NmlXZXpzdlpubVdiUGROa1RiRTZ2ZUlKU3pZU2FLbGR4SERwbGVhbml0M1cwYUtXYnduR1BlQjNiSlwvZ1E1THFSeTNlY3E4MFhtMlRSMlZrUlNLY2xuNDExRTUzR1dpekxUUXRWMmZIUElUOGZMWlJLZTlrZURHZz09IiwibWFjIjoiMTNkM2MyNmZkNDFmNzBkMzRmMGI5ODM2YTJmNzZmOTE2ZGQ1ZmU5NTZkNTkwMDBmZDNjYzRmZjNjODIwZGViMiJ9
eyJpdiI6Ik1ZRDhCUjJQVU4yMzBmdEsrZWNqVlE9PSIsInZhbHVlIjoiUytCbENRSm1pMk1oNTQxclpNeHhWeThGbHZ1NU9JZzRGWEhQSmZ6SzJlc3NoM3pZMEdJWjRWdFo5bE1MQ1VKdTFFTnhcL2xTWW5aZThadjBZaUVcL0Rsb1ZiVEY4ZjlkVDR2TVFJNWVHYnhJM2J6WDhFWW1TQkpKV2dOajN1QzlSbiIsIm1hYyI6ImYxZWVlZmRmNmNmMDEzZWY4NWI5MjJjMWYxNzVhM2ViMjg0MWQ1NmE1YTJmYTYxYWU5M2ZkOGYxMWQyNjA5NmQifQ==

Tô Mạn Mạn ngồi ở trên giường của mình, một tay cầm cái gương nhỏ, một tay sờ làn da rám đen của mình rồi nói với những người khác: “Nhìn đi, có phải tôi đen đi rất nhiều không? Hu hu hu, tôi phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể trắng lại đây?”

Ads
';
Advertisement