Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Không được không được, tôi phải đi mua mỹ phẩm dưỡng da để hầu hạ lại cái gương mặt này của tôi.”

“Tất cả mọi người đều bị đen mà, không sao đâu, đợi một khoảng thời gian nữa là sẽ trắng lại thôi.” Dư Dao Dao nhẹ nhàng trả lời một câu.

“Không phải, tôi cảm thấy hình như Thẩm Đường không đen đi, vẫn trắng trẻo mịn màng lắm. Thẩm Đường à, có phải cậu dùng kem chống nắng đúng không? Sao cậu dùng mà không nói với chúng tôi một tiếng, tốt xấu gì cũng ở cùng phòng, cậu như vậy quá đáng lắm đó.” Tô Mạn Mạn nói những lời này thì không có tâm tư gì, nhưng người khác nghe thấy thì lại khác.

Ít nhất là Thẩm Đường không thích nghe lời này, cô ngước mắt lên, dùng vẻ mặt vô cảm nhìn lướt qua Tô Mạn Mạn rồi đáp lại: “Chúng ta ở cùng một phòng ký túc xá, cậu có thấy tôi bôi kem chống nắng không?”

Nghe được lời này của Thẩm Đường, bàn tay đang cầm gương của cô t cứng ngắc một lúc, sau đó cười hì hì nói với Thẩm Đường: “Nhìn cậu kìa, tức giận gì đó, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà.”

“Lời kia của cậu không giống như là không có ý gì đâu.” Chung Hỉ cười nhạo một tiếng, hiển nhiên cô ấy rất không thích những người nói chuyện thảo mai như Tô Mạn Mạn.

Chung Hỉ rất ngứa mắt những nữ sinh như Tô Mạn Mạn, nũng nịu, ở trước mặt nam sinh là một kiểu, trước mặt nữ sinh lại là một kiểu khác.

Thẩm Đường không có ý định nói chuyện với bọn họ, cô cất kỹ quyển sách trong tay rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra khỏi ký túc xá, Thẩm Đường đã bắt đầu có dự định thuê nhà.

Còn lý do vì sao cô không mua nhà hả, Thẩm Đường tỏ vẻ, bây giờ mặc dù cô có một ít tiền tiết kiệm, nhưng muốn mua nhà ở Bắc Kinh thì còn chưa đủ đâu. Không phải là Thẩm Đường không nghĩ tới chuyện mua nhà, nhưng cô đã thử hỏi thăm rồi, bây giờ giá nhà hiện tại ở Bắc Kinh d.a.o dộng từ 1600 đến 1800 một mét vuông, mà tất cả gia sản hiện giờ của cô cộng lại cũng chỉ có bốn, năm vạn, vì vậy nếu muốn mua nhà thì vẫn phải đợi.

Không mua được nhà, nhưng thuê nhà thì vẫn có thể, xét tình hình hiện tại trong ký túc xá, Thẩm Đường quyết định sớm lập kế hoạch.

Vì đã định thuê nhà nên Thẩm Đường mất nửa ngày để đi tìm người, vài ngày sau, Thẩm Đường qua người trung gian nhìn trúng một căn nhà cách đại học Bắc Kinh không xa.

Căn nhà này không lớn, có một phòng ngủ một phòng khách một bếp một nhà vệ sinh, nhà sáng sửa, thông thoáng.

Đây là căn nhà Thẩm Đường hài lòng nhất sau khi xem qua vài nơi, mặc dù giá cả đắt hơn mấy chỗ khác một chút, nhưng đúng là tiền nào của nấy, đáng giá.

Sau khi ký hợp đồng thuê nhà, Thẩm Đường chuẩn bị chuyển ra khỏi ký túc xá.

Ba người khác nghe thấy chuyện Thẩm Đường chuẩn bị dọn ra ngoài thì đều ngẩn người một lúc, bây giờ mới khai giảng được mấy ngày mà Thẩm Đường đã tính dọn ra ngoài ở rồi sao?

Hơn nữa, muốn thuê nhà thì phải dùng tiền, Thẩm Đường đúng thật là hào phóng mà.

“Thẩm Đường, sao đột nhiên cậu lại muốn dọn ra ngoài vậy?” Tính cách của Dư Dao Dao khá hướng nội, vì vậy lúc nói chuyện, cô ấy luôn rất nhẹ nhàng.

“Tôi không quen với môi trường ở ký túc xá nên mới tìm nhà dọn ra ngoài, hơn nữa tôi không phải là không trở lại, dù sao tôi cũng đã nộp phí ăn ở rồi, không chừng ngày nào đó còn phải trở về ngủ đây.”

Lời hay ai mà không biết nói, dù sao cũng sắp dọn ra ngoài rồi nên cũng không cần thiết phải nói lời quá khó nghe khiến người khác khó chịu, lại còn làm cho quan hệ trở nên xấu hổ hơn.

Thẩm Đường cảm thấy bạn cùng phòng ở thời cấp ba rất tốt, mặc dù quan hệ không quá thân thiết nhưng rất yên bình, mà cô mới đến ký túc xá của đại học Bắc Kinh được mấy ngày, tuy bề ngoài sóng yên biển lặng, nhưng trên thực tế lại rất hỗn loạn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nổ tung.

“Đường Đường, buổi tối cùng ăn cơm đi, bạn trai tôi mời.” Khi Tô Mạn Mạn nói hai chữ “bạn trai” này còn có cảm giác khoe khoang.

“Tôi thì không đi được, các cậu đi là được rồi.” Thẩm Đường uyển chuyển từ chối.

“Không được, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng, bây giờ bạn trai tôi mờ cơm, cậu đến là cho tôi mặt mũi đó, bây giờ cậu dọn đồ, không phải buổi tối cậu không có lớp sao? Chúng ta cùng đi ăn được mà.” Tô Mạn Mạn trông vẻ không cho phép từ chối.

“Được rồi, mấy giờ, ở đâu?” Thẩm Đường hỏi.

“Lan Quế, bảy giờ tối nay, cách trường học của chúng ta không xa lắm, cậu có biết ở đâu không vậy?” Tô Mạn Mạn nói.

“Biết, đến giờ thì tôi sẽ qua đó.” Thẩm Đường biết “Lan Quế”, đây là nơi lần trước Cố Thịnh dẫn cô tới, ăn một bữa ở đó cũng không rẻ.

——

Sau khi dọn tất cả đồ đạc đến nhà thuê, Thẩm Đường không kịp dọn dẹp gì đã phải về trường để lên lớp học.

Lớp của Thẩm Đường do Khương Bính Thăng giảng dạy, Thẩm Đường ngồi ở chỗ của mình nghiêm túc nghe giảng, trong tay cầm bút thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép lại, còn các bạn học ở xung quanh thỉnh thoảng sẽ nhìn sang chỗ Thẩm Đường.

Khương Bính Thăng ở trên bục giảng nhìn thấy hành động nhìn lén của sinh viên, ông cụ sầm mặt lại rồi đưa tay chỉ thẳng vào nam Bạn học thứ hai hàng thứ tư bên tay trái, chính là nam sinh mặc quần áo màu lam kia, em đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”

Nam sinh đang nhìn lén đến ngẩn người đột nhiên cảm thấy bạn học bên cạnh kéo tay áo mình, cậu ta theo phản xạ quay người ngơ ngác nhìn bạn học vừa kéo mình.

“Thầy, thầy...” Bạn học nháy mắt với cậu ta.

Nam sinh ngẩng đầu lên, cậu ta bắt gặp ánh mắt sắc bén của giáo sư Khương thì lập tức trở nên luống cuống.

Thầy giáo... bảo cậu ta làm gì?

Khương Bính Thăng càng nghiêm túc hơn, ông cụ hắng giọng một cái rồi nói: “Bạn học, tôi mời em đứng lên trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.

Nam sinh: Trả lời câu hỏi? Câu hỏi gì?

Nam sinh đỏ bừng mặt, cậu ta im lặng một hồi lâu rồi nói: “Thưa thầy... vừa rồi em, không nghe rõ ạ.”

eyJpdiI6Im9hU0xwN0t6STdJdmJGQ3paK0ZQZkE9PSIsInZhbHVlIjoiSFhpVFphcUV0ck5mZE00eHB3bHBxbDBwVjVpQTBNcmdvWTg4YjF2NElNU3UxdlQ4MUk0bUpacTZ4MHlucWZFQWpHME5rXC9uXC9xXC9ka2hJQTA1SFRqa0ZzUm8yQWdFUk52OWZsaTQ3dEptNU9EdVwvVzl2V2ZweTQ2ZWRmRDN3Z3ZjcnZXT0luNmZGVndaNXNqdERCSUFPNmE4R0hrYmIxM05qSnBuNUhieXZsK0c1ZUtpOFo2N1E4WXNcL2x4U25NU0hldHI0UFBhY3JmNEhhMmxcL2dFdzlJbDkxMXg3OE83YTdENnZpVnFxQTNIWktoVnNhMkxmMW8zcHdsYmk5aFRUVVhDaTk0dmNpTTRmYWw4Wis2YUIwVHNiSExnZzZxY2NSOGVUYkh5dUdtMEROMFJkTm1qSjA1NE9FQ3RYZHlTODVcL21EWlJVKzF4dFFNYXBnNDZHQTRaYlFrT3JoMUxSK0x3Q0xLeEtKY0VhM01maUt6akF0dkxwRWFiRk42cCswSUdGb2ZZSHFnbWR2SmN0K1RDSFk1aWdcL0sweDJQRjI1d0RwZ0QzQkJyRWlGZDJVc2VndnNjQVEyWDhpMXRoUkR4eHE1S3BZeFwvWXdHdjRGc1pOaStyV1lGMEN2Y0g0QU0waTB4UzhBUmk3VXRnY3dpQ3RMYVdSTHh5SmVYQkpqaDdzZDdUMmZhYzBNUXFaR1RVdm50bHF5cnRYcnZBNHdwUzZ3RmF0emRpaFV2cVVBVFlVNnBGeDJUTVQ1dnYyS3lsIiwibWFjIjoiYTRhOTViOTBhZWRlYjNhMDYwOGM2MGE3ODZjZTQ3MjlhNGRmNjgxZDYzZDIzOTk3MzM5ZDM4ZTI1MzhmNTBlZiJ9
eyJpdiI6ImdiNnp2a2xhSXF4K1YwSWV1TEFLR0E9PSIsInZhbHVlIjoiSlUzMytVU2pVSjFsdUh3ZCt0QXRsb2pnem14MzlGV25HaVR5QWljcnZTK1wvTEVodEQ0UXpmUVdUd1NUaWx6T09Ha0t0OFU0R1hLdXVOT2drdFZ0OXdKMzBqU091aUNJN2pyaXozV0lvb2FJZXpiV01mQjFzXC9RRUc5elN3QnRQaE44VW5cL2FLdDNrUzhwK1M5ZW56aEhnQ2hmbjRzM01LNXFxMGcrdEFRZTRQVmh1aiszMlVFQ2ZncWRLRkRLUlR0T1VrMWgxWUE0YTJkMnc3MzIzTXVcL29zanVmOHo1TWdkUm5UZmVpdkxzYkpCT2o0d3E5U3BuUnplbVczbXE5SlU5eDVFbVZoWGJOMnJkTGp5TFNYZmlSdXl6ZVFVMVZWaFJTQXB1cWVGTXVvM3R6OWlaOVdVQmluZ3NjbGcyMWx5M3dpTStjclNmWFEyT1lSWVAyS1hKRndUazdBNDlub01MU2xqQ21wQ1paYzFCMkJVbzdhM0VaaHBaaEk3Uk5EaEZaaTJwYndGUzdJZ21pYTNwNVwvNUJBc1hGMHQ3SERxNE50N0hycWZlNUJtWDlkeENCc2gyelhLK2VFRk9QZU15cVNhMGVUUnAwdkxpWTExNDV0MXJkM21yN0VLdmNKUUlERDRwV2xsekVCZjYzM3JmNUlybXo1TmZHSU5HN1kxV2ljT3ZKRGY5cURyeTRcL0lXWHQ0WWFCK0J4cGpGVkl6U0Y0Y3ZMNG5PNWVcL3NOOGcyZmM3SnR4YnFtOUwrcnhtellidVlaZnJlY3ZqWDBKeVB4ZjlRa0o0QW9RWWQ2V2ZKbTVldzlVUjlzU2c0WXVsQjQxSG1VaWlkVGNcL2wwVERwa1Y4anBJcHpoWXlFODBlNWJrV3V5SXp3R3VYWkoyMW9LMHJOXC9uUW5TYldPNXN1alwvU05PdVkxa2tTRkNON1VrYVo3UVJNM0RtXC9cL3JXQjJLUHk1a0NyZ1hjd3JoVG1wbkZYc2FpOW4wMXJYeWxOTWhPNXdEUm54bk1iQk1PVElqVG4zMkRqSGlVaVZRUnJCMFBWVDNlangzUVc2QU1iVnFcLzNuclwvK09qZEduMFdHd1htMFpwS1wvUHBQUFFxUVZ6OTVMdGViSndUXC9ldGUxaHZEV2p1K1NoelNsclNSS3I1ZHFuSE1OQnJkaXhVWFprNmJISFBrUUxJUDdndHlnb0FjRlNid1U3TVRYbkhEVEhCNGYrNWx6Wkd1RWxkVVVpSzZ4QnZGM2JxREJncmdSMWpRekVjUU81YjVCXC9xYlBXMWFncnF5bU5FZHJGMU5mUFR4Wk9INkJrdGdGc0hJVlNGdzNDaFpcL3ExeEhLQkczSlUwVWZhUTNyWERFN3lcL05zMGRENDVZYlhSYWNLZEVhSDN0MmVZN0pXUnZKVE13dTI0clE1NGhUN1crMU00WjUzbGlTY3VjdERIcStYSU53dGNJNnV1bDhsSXVLUWRnaUVBcHdLSmM1VmFBQ2dCVTVGd2pnYlNmZmZuQnhIOGpsQjFRWUlZM0lOUGh3SkZjUkRUOVdWQUhQZ2hPWFVSR0xGNGlGOG1lWjg5NG02VjhkUkh2UE8zckVlUWF3UnpsejI5RGlMUytiQllHRmdPSXhIUzYwQ3g1bmRRbEVNaWlmMFhKQWV6TWRuU3duQkoxc2JHeXl6enk1YktYOEYwWHRiVmZhN3ZcLzFVOVBsV0IxMFY4V1p5aHh4RGFpZURSeGdGQ3h2UHpwM0E9PSIsIm1hYyI6IjEyNmZjNWY1MzAzNWQ0NTllYTQ3NDNjOTllZjVlMzRlNDkwYzhhNTYwYWYxNzdhMmI3NWQxODlhYzUyM2YyOGEifQ==

Nghe thấy thầy gọi tên mình, cây bút trong tay Thẩm Đường được đặt xuống, cô đứng lên, gần như là không cần phải suy nghĩ đã lập tức trả lời câu hỏi của Khương Bính Thăng.

Ads
';
Advertisement