Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Giọng nói mềm mại của cô gái rất trong treo, vô cùng dễ nghe, huống chi câu trả lời còn rất trôi chảy, càng nghe càng khiến người ta hài lòng.

“Rất tốt, em ngồi xuống đi!” Khương Bính Thăng hài lòng bảo Thẩm Đường ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói: “Đã nhìn thấy chưa, lên lớp thì phải giống như bạn học Thẩm Đường.”

Các bạn học với vẻ mặt vô cảm: “...”

Giống như Thẩm Đường sao, bọn họ cũng muốn mà.

Vấn đề là bọn họ không có một cái đầu thông minh như bạn học Thẩm Đường đó.

Trạng nguyên của khối khoa học tự nhiên, không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Qua những lời vừa rồi của Khương Bính Thăng, các bạn học cũng không dám lơ đãng và lười biếng nữa.

Mất tập trung là chuyện nhỏ, nhưng bị giáo sư Khương bắt trả lời câu hỏi mà không trả lời được, lại còn ở ngay trước mặt nữ thần, đó là chuyện vô cùng mất mặt đó.

Mất mặt như vậy, làm sao có thể theo đuổi được nữ thần.

Quên đi, đợi lát nữa học xong rồi tính.

Một vài người mãi mới chờ được tới giờ tan học, sau đó bọn họ lại phát hiện hình như bọn họ còn chưa kịp hành động thì bạn học Thẩm Đường đã thu dọn đồ đạc và rời đi nhanh hơn cả bọn họ rồi.

Đi, cứ đi như vậy thôi.

Bọn họ còn chưa... đâu, đi luôn vậy hả?

Thẩm Đường vừa rời khỏi nơi này, cô cầm sách vở đi đến một tòa nhà dạy học khác.

Ngay khi Thẩm Đường vừa bước vào, lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên lặng.

Thẩm Đường tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người ngồi bên cạnh cô là một nữ sinh nhìn trông có vẻ xa cách, nữ sinh học chuyên ngành này vô cùng ít, Thẩm Đường có thể ngồi cùng bàn với nữ sinh là chuyện không dễ dàng gì.

Một nam sinh ngồi ở đằng sau đánh giá Thẩm Đường một hồi lâu, cuối cùng không tự chủ được mà nói: “À thì, bạn học Thẩm Đường, hình như bạn không cùng khoa với chúng tôi thì phải?”

“Hả?” Thẩm Đường quay đầu lạ bắt gặp ánh mắt của nam sinh, cô lập tức nở nụ cười rồi nhỏ giọng trả lời: “Khụ khụ, à thì, tôi đến học ké thôi.”

“Hả? Học ké?” Nam sinh sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: “À thì, cậu học ké thì không có sách đúng không? Có cần tôi cho cậu mượn không?”

“Không cần đâu, cảm ơn nhé.” Thẩm Đường vừa cười vừa xua tay.

“Ôi trời, không cần khách sáo đâu, cậu cứ dùng sách của tôi đi, tôi dùng chung sách với bạn ngồi bên cạnh là được rồi." Nam sinh vừa nói xong, cậu ấy lập tức đứng dậy rồi đặt quyển sách của mình lên bàn của Thẩm Đường.

“Vậy thì thật ngại quá, cảm ơn cậu nhé.” Thẩm Đường nhẹ nhàng nói cảm ơn.

“Không cần không cần, à thì, tôi tên là Lý Hải Dương.” Lý Hải Dương gãi gãi đầu cười nói.

“Chào cậu, tôi là Thẩm Đường.”

“Tôi biết cậu là Thẩm Đường, là trạng nguyên của khối khoa học tự nhiên, cậu học siêu giỏi luôn đó.” Lý Hải Dương nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Thật ra Lý Hải Dương chính là người hâm mộ số một của Thẩm Đường, cậu ấy còn chưa tới đại học Bắc KInh thì đã nghe nói về Thẩm Đường, là thủ khoa của khối khoa học tự nhiên năm nay, điểm thi của cô chỉ kém điểm tối đa đúng năm điểm, đây chính là thần tượng của cậu ấy đó!

Lý Hải Dương vô cùng bội phục cô, khi biết Thẩm Đường và mình học khác ngành thì cậu ấy còn có hơi thất vọng, vì vậy vừa nãy bất ngờ nhìn thấy Thẩm Đường, thật sự là quá vui mừng.

Chỉ chốc lát sau, giáo viên đã tới, Thẩm Đường học hành rất nghiêm túc, chỗ nào không hiểu được thì sẽ nhớ kỹ lại, ghi chép cũng có không ít.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo viên ở trên bục giảng thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp dọn xong thì đã nghe được một giọng nói trong trẻo.

“Thưa thầy, có một vài chỗ em không hiểu lắm, em có thể làm phiền thầy giảng lại cho em được không ạ?”

Lâm Duyệt Sâm ngẩng đầu lên thì thấy có một cô gái rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp được một sinh viên chăm học như vậy, bình thường khi tan học, những sinh viên này có lẽ chạy còn nhanh hơn cả ông ấy, nay được một sinh viên hỏi về bài học, quả thực là lần đầu tiên của ông ấy.

Nhìn thoáng qua vở ghi chép của nữ sinh, trong mắt Lâm Duyệt Sâm lóe lên sự khinh ngạc, ông ấy chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy bài được ghi chép không tệ, chữ viết đẹp, những thứ nên nhớ thì đều ghi lại.

“Được thôi, nhưng ở đây rất nhiều người, nếu em không ngại thì có thể đi theo thầy tới văn phòng.” Lâm Duyệt Sâm nói.

“Vâng ạ, cảm ơn thầy.” Thẩm Đường cười nhẹ đáp lại.

Thẩm Đường đi theo Lâm Duyệt Sâm tới văn phòng, đến khi cô rời khỏi phòng làm việc thì đã năm giờ rồi.

Thẩm Đường vội vàng cầm sách vở từ trường học trở về nhà thuê, cô ngồi trước bàn bắt đầu mày mò một đống linh kiện, một vài kiến thức trong đầu cô đã được áp dụng vào thực tế.

hệ thống nhìn ký chủ gần như đã nhập ma kia, nó không biết có nên nhắc nhở cô một câu, thiên phú của cô đã rất dị thường rồi, người bình thường mới bắt đầu học còn chưa kịp phân biệt rõ những linh kiện này đâu.

Đến khi Thẩm Đường dừng lại thì đã sáu giờ rưỡi rồi, cô nhớ Tô Mạn Mạn có mời ăn cơm, Thẩm Đường tiện tay túm mái tóc đen nhánh mềm mại lên buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Cửa chính “Lan Quế”, Tô Mạn Mạn đang ôm một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, còn đứng bên cạnh Tô Mạn Mạn là Chung Hỉ với vẻ mặt lạnh lùng và Dư Dao Dao cúi đầu yên lặng.

eyJpdiI6IjJYdlwvNkxjZ1wvcUx1NE1oVjlweEYxZz09IiwidmFsdWUiOiI5U040Rm1BVVhpeTlwcDFnQW9jdU9qcDhXbUJLNFU5M25FWk5OOHNGbURiWFFJdlhxdzZLTmdjbFRSTUpFQmVhVWMwUFwvSjlQUTRPKys4d2gxNURhdzJCTFRyZ3E4ZVNGbFF2Vk5LS2dSSnZ0YlNQd3hxSXpjYWQyUmpYNWhJekVhSW5jeTVnekdpdUNzblZwVFlcLzB5VHVEeVNLSmZWK3hhUkw0N3dpSHZUOEQ5SEJqQTVPNWZZNVNLVEV1R1Fhdk5FNTlmZ0dQbGlOSnhiY1V5MnhKK2d0bExFN3NHNkVqbFRlR1FOWGZBRXdvU0xtdHNCR2xiQ1I5b1g3ajhpdDVsRFRrQllKUTQyWVp2NUx0RGp0K2Vvbm1vKzBDS05vTlEyOE90OUNueXVBWnZwVmhzV2Z4aDloVEJnNEVhZ2VscXpROHFrRDNMRTdBa0ZBTHFqYlhoZGNpSUo4bStVRlY4aFgreDlpU2NEd1hleWl3TzNraVVuTmVcL2ZtNWl6c2V5b0hGdzlqdDdPKzlEQ1gyRnc1akNcL2F4YjNJR0ZITUN1WTVTMGFSbVkzYkNJSStrUmFjWUF3RjRZeGJKT3FleE1jbGQ0Tzh2WlYxZDFlOUtpVCtzakxlRXJjaW9lakNOWmp3b0VOVXZEekFvWUFseHptUkFVTFwvd2VMdmNHbGM2MmsxOFJxd25FNGdmcmRUVVViSmVxd2pYT0JaN0s5MDRxQnpPTnFYNGJiT0FGYzZQUm1Za0NydzYwczdNdk1lU2w0RnZpaVI1WTZPYm1ueXR0cmwxMTVHcFZLNmdweXZLVkdnalcxY0p4Z1RFQTBwMFdrWUxVNjRGVUVqNXNXRFc2XC9hbTNITmdmaVBsSnc3Y1R3XC9xeStrZjVMbXdueVhJeGk3blNEQlhRdkMra3pXSWRLXC80c0hBeEV5NEhNXC9VWDlKUzZKN0tMXC9VaXdQemZManFXREdnOE5VV3M1SkF4elJYTENlV1hjT2tJM1wvc3hBbmdiYXZcL2pGKytQV3JuZHB3M2Y4NVNIY0xmU2ZQU3NjT01ES2IweDl4SElmQ1d0dXVleTFTOVl0MFRoa0o5RU5aMDRQQjZQcEtGQzY0aDMxQWJMcW52WGlDNDlLbUtCbjZjRDlvUk9KblAwWUMrN0lMbTJpSXowRlwvQ3pPc0NtOGVSQmgycldKMzhIMU92RFdFTTJLWXIxajNZYzU4YTVGVVhCVTZBPT0iLCJtYWMiOiIwNTFjNzJkYjUzZjg4ODY1MzA4NmNmMDA1ZTFmMWU4ZDQxMDQ0ZDIyMTNhMGEwNmRkZmRiZjJjNzdkN2FkMzA0In0=
eyJpdiI6InhYM0lGdzBqeWZCQVNTcEcxS1wvdk9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdvM24wcVJkTjFnVFJiS2RLQ3dSa0xpU2pSZ3lRTjVwV01wTzhPcUxkRTBXMFJRUHZHZlJhd0RDcmlBNTlcL0NaRXdsUWZTbVhxaWs5YzVVc214eDhOdW5Dd1Y3aXlHR1haYmZ4dzBIM1RQbzdEcHVZZisraWlHMFZZUkIyanhrdW9IZkRmUDdpYTFFOUhxaXNnb1FMU24xWnN6ZkpXVGx4ZjdrS3p4NlJkeTcwTDI1dU4rNHc5bUU3WHd2eU8wOTFcL2tpQVZjeWg4VHFSdW1yUDFiQWprXC94QlN4MEhzRis2aW5QNE9mcXpLWnhaNHNXRUlIM3ZsOFpWYXYxeUljMWlzcGNZZGFaZ3pnNDVib2xTYmg5NnV1TGkzemhlMklQQ1ByckdXWVhPY3dGZWFZTG9pd0xub24yUzNtcGdMXC9TaWJxZHdLTnBkZXFZNEZaZXN0VFgrMlwvdDFBaENmYWNTWnArS3NSTmdMWTRSMldQOU9INzRRcHRydDdaQmNUY21yXC9HUGhyM2ZNZDRvOUcySEFIZUFQcFFXelptRlN3WHo4dDFKRjZmKzVXOE5hb0plMUluck1mRVBsRys1ekhBU1hydkY1aUdZQk9IUEZRSGpwZmN4T3IzcEtIb2lKR1ZPUVdPSjV2TGhoazhZcUh3YzFKQnZ4U2orUldGcjhRQkxhQUdWVmtYOVVZWEEyeThDbUFyMytwRGY5dHRTSldPbUZieXJvNW45RFNQd0kxdllCSUhhcHFoNXFFTm9GU3dBZmpPQTR2UHFcL3crZGZOXC90dlMwbDNnNVwvQ2pPVmZEU0MzVmhLV0ptc1dNUDhaeGJOUm02ZzZMaWtMNCt4VXhHRDQ0dHFMOHFwbmZmMlVMUGpxTXJwZXZmRlo1eHRUaTJRRVl4WDVwWnRHWlNSd1NPQmM5MzIwd0JyMjVOcENlanZteXhSSmc0cTFNSkh6a3RSbFFLN0lcL2lSUlJoSXIrcllybFhrbkNDaGthakhnWUxlV3FQMlwvQ1JhSHVGdjF1Rk5cLzRaRE0wbU5ZbUxcLytIWWJqMFE5cSsrdkJMdEhRVUE4WXJNSFQ5ZFp4UjF2MnZWQk1tUURQd0RtOXpvOXFhUmpVV1R6XC9nQmRzSlNFYVFlbE9ldUpYa25iRXJINjRkWlwvNTBzSnRTV0FoNUdCMWN0cHM4WlRQWmduaEZcL2pERFZIVVh3cFhHUjRhMitQTFV0Wjh0YiswQ0RnalZXRitVNDdPRk91OHZCVER4RHJmZ0dRSXBUQUNCYVJtUEFkZG50cURQSHdVS3pyOXRTbUpNcVl0UndoaUpuclFkZ2trM2w5WjF4Q2J4c20wXC9GcDZBcVI5ek1vaWx3Y2J5YitBVDZ6Zm9HanpnTExMSlJJMFc0a1RybGJTejVzNVJKSU1Ib0pLbFNpNW9ObGVqN1ZiaDBGT2taRFRQdjN0MlYyamo5SE11cEJSUEFMTUUrcWlab3NcL0J4elVyNmEzVzhBNkxITVQ3MHdaSm9vYVwvNXl3ZnM2Q3U0aENWWHBMNHY5cnJDaTR1bERFV1JJVGN1K1lCXC9CMllVSmdldkdCOUJDU0c1RUdzZHdJb1lvZ0pSODBxazk1RHJmK0hSY1Rad1RuSm9od0Q2c1VcL0lhWmxPMUJENDlsSHJyUmIrdEtEcTUrcUJ0YkRjTUZvdHVJOEFQNTR2Qk5odTBENVFIZit1Ukw4bElZMGtGY0QzRXdSaElxMGEraWtDRmJHMFdkVDRCTnFZNkFuSFNIaGMwVit3c2hYNTQ5ajFJdXhETDAzQm4wQW9zaFFLNzhtV3B4Zkh6eEN4UHkycWVwaVYrMjliazhZMG5Ja2llWVZwMnBkMFFVTHhXZHFWd3phQ3Rrcms5Z3M0dWNzc3JZVktUMElFdHd2WVp5eDNaVktySnMyNWIwbUZaZ1Y5MEthTjlSXC9ibz0iLCJtYWMiOiI4NTRkNGI5YzM3NmYyYjQzNmU0YjYxOTg2NzUyMmM0MDMxNmUxY2YxNGFmZWNjYzdkZDkyNzhiNjk5YjNkMDYzIn0=

“Làm sao em biết được cậu ta là người như vậy, được rồi được rồi, nếu biết trước cậu ta là người như vậy thì em đã không mời cậu ta rồi, chúng ta cứ vào trước đi, không đến thì thôi, ai thèm chứ.” Tô Mạn Mạn nói xong thì kéo bạn trai đi vào trong “Lan Quế”.

Ads
';
Advertisement