Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nam sinh bị từ chối hai lần liên tiếp khiến sắc mặt của cậu ta rất khó coi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi không nói gì nữa.

Thường nói vật họp theo loài, người chia theo nhóm, bạn bè của Quản Hưng Hoa có tính cách rất giống cậu ta, cả một đám người đều không phải là người tốt lành gì, những người khác thấy bạn mình bị từ chối không chỉ không đồng tình mà còn cười trên nỗi đau của người khác.

Dù sao, con gái ấy mà, ai mà không phải theo đuổi đâu, nếu đuổi được thì chính là bản lĩnh của người đó.

Một người không được thì sẽ có người khác tiến lên.

“Thẩm Đường, khụ khụ, à thì cậu đừng chỉ ăn như vậy chứ, uống chút rượu đi, chúng tôi đều uống hết rồi, chỉ có mỗi cậu không uống chút nào thì không tốt lắm đâu nhỉ?”

“Tôi không uống rượu, lát về tôi còn có việc, không thể uống rượu.” Thẩm Đường lại quả quyết từ chối.

Thẩm Đường nói xong, đôi đũa trong tay được đặt xuống, khi cô đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có một người vỗ vai mình từ đằng sau, Thẩm Đường nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn.

“Sao anh lại ở đây?” Thẩm Đường vừa nói xong, cô lại cảm thấy lời này của mình rất buồn cười, tới chỗ này còn có thể làm gì chứ, ngoại trừ ăn cơm thì còn làm gì khác được đâu, Thẩm Đường lập tức cười nói: “Anh tới đây ăn cơm cùng bạn ạ?”

“Ừm, vừa rồi đi xuống tầng thì thấy em nên qua chào hỏi một tiếng.” Cố Thịnh trầm giọng nói.

Ánh mắt sắc bén của anh lặng lẽ nhìn thoáng qua mấy người nam sinh ở đây khiến mấy người đó không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Cố Thịnh bình tĩnh thu tầm mắt lại rồi nói: “Đây là bạn của em hả?”

“Những người này là bạn cùng phòng ký túc xá của em, những người khác thì không quen, là bạn của bạn trai bạn học dẫn tới.” Thẩm Đường cười giải thích một câu.

“À, vậy sao, các em còn muốn ăn bao lâu vậy? Con gái đi đường buổi tối không an toàn đâu, vừa hay lát nữa anh sẽ tới nhà ông ngoại, tiện đường đưa em về trường học luôn.”

“Em ăn xong rồi, có thể đi được.” Thẩm Đường nói xong thì đứng lên, sau đó cô cười nói với mấy người Tô Mạn Mạn: “Vậy các cậu cứ ăn tiếp đi, tôi đi trước đây, à còn nữa, tính tiền thì...”

“Chuyện tính tiền cứ để tôi, đã bàn trước rồi mà, Đường Đường, nếu không cậu cứ ngồi một lát nữa đi. Em cứ bảo bạn của em về trước, chúng ta nhiều người như vậy, lát nữa cử một người ra đưa cậu về là được mà.” Quản Hưng Hoa thấy Thẩm Đường muốn rời khỏi thì vội vàng đứng dậy.

Khi Cố Thịnh ở bên cạnh thấy chàng trai này gọi hai chữ “Đường Đường” thì lập tức nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn Quản Hưng Hoa, trong lòng anh vô cùng khó chịu.

Người này ở đâu ra vậy, vừa mở miệng đã gọi “Đường Đường”, cái tên Đường Đường là để cậu ta tùy tiện gọi vậy hả?

“Không cần đâu, để bạn của tôi đưa tôi về là được, không làm phiền các cậu nữa.” Nụ cười trên mặt Thẩm Đường tắt dần, đôi môi đỏ mọng mấp máy nói một câu: “Cậu gọi tôi là Thẩm Đường là được rồi, chúng ta không quá thân.” sau hôm nay cũng không định quen biết.

Cố Thịnh nghe được câu nói, cả người anh lập tức thoải mái lại.

“Đường Đường, đi thôi.”

Cố Thịnh đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường, chỉ nắm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rút tay về.

Những người khác nhìn bóng lưng rời đi của hai người với vẻ mặt khác nhau.

Sau khi Cố Thịnh và Thẩm Đường đi ra khỏi “Lan Quế”, Thẩm Đường lập tức ngửi được mùi rượu trên người Cố Thịnh.

“Anh Cố, anh uống rượu ạ?”

“Chỉ uống một chút, không sao đâu, không thể lái xe nhưng vẫn có thể đưa em trở về.” Cố Thịnh cười khẽ đáp lại, nghĩ đến nhưng năm sinh vừa rồi, Cố Thịnh lén lút nhìn Thẩm Đường một chút, sau đó giả vờ lơ đãng hỏi: “Bây giờ em khá rảnh nhỉ, sao lại muốn ra ngoài ăn cơm với bạn học thế?”

“Bạn trai của bạn học mời, toàn bộ ký túc xá đề đi, hôm nay em vốn định chuyển từ ký túc xá ra ngoài ở, không đi thì lại cảm thấy không thân thiện cho lắm, huống chi em đã chuyển ra ngoài rồi, có lẽ cũng chỉ có mỗi lần này.” Thẩm Đường nói.

“Em chuyển ra ngoài, sao không ở trường học?” Cố Thịnh lập tức bắt được trọng điểm.

“Đúng vậy, em cảm thấy tính cách của em không hợp ở cùng với mọi người nên quyết định thuê nhà chuyển ra ngoài, hôm nay em vừa chuyển đồ đi, ngay ở gần đại học Bắc Kinh, anh cũng không cần tiễn em về trường đâu.”

“Nơi em thuê nhà có an toàn không? Hàng xóm xung quanh là người như thế nào? Em đã hỏi rõ chuyện này chưa?”

“Rất an toàn, em đã nghe ngóng rồi, hàng xóm là hai ông cụ và một bà cụ, dưới tầng là hộ gia đình có ba người, lần trước đi xem nhà đã gặp hai lần, người trông cũng không tệ lắm. Mà nhà thuê cũng không cách trường học quá xa, không có đường nhỏ nào, đều là đường lớn, ven đường cũng có cửa hàng, người ở gần đó cũng khá đông.”

Thẩm Đường mềm mại kể lại một số chuyện mà lần trước cô đã hỏi thăm được, cô đã chuẩn bị thuê nhà thì chắc chắn phải cân nhắc rất nhiều vấn đều thì mới quyết định.

Cố Thịnh thấy Thẩm Đường nói như vậy, nhưng vẫn không yên lòng, anh tính lát nữa đưa cô lên tầng thì sẽ nhìn qua một chút xem sao.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đủ các đề tài.

“Đúng rồi, còn anh thì sao, không phải anh nói chỉ có một tuần nghỉ thôi mà, sao bây giờ vẫn còn ở Bắc Kinh.”

Nghe thấy Thẩm Đường nói vây, Cố Thịnh suy nghĩ, sao anh cứ cảm thấy lời này của Thẩm Đường là muốn anh rời đi vậy chứ?

“Khụ khụ, tôi vẫn còn một chút chuyện nên phải ở lại một khoảng thời gian ngắn, vì vậy thời gian này nếu có chuyện gì thì em có thể tìm tôi.”

Cố Thịnh ở lại Bắc Kinh đúng là có chuyện, còn về chuyện gì thì không tiện nói cho Thẩm Đường biết, nhưng có thể chắc chắn anh sẽ ở lại đây một khoảng thời gian.

“Vâng, vậy em chắc chắn sẽ không khách sáo đâu, không phải anh nói coi em là em gái à, có một người anh trai như anh, em chắc chắn không thể khách sáo được.” Thẩm Đường cười hì hì trêu ghẹo.

Nhưng mà Cố Thịnh lại không thể cười nổi, mấy ngày nay mình như thế nào, lại thêm sự khác thường vừa rồi của mình, Cố Thịnh có ngu ngốc đến mấy thì cũng biết tình huống của mình... chắc chắn không phải coi người ta là em gái để đối xử.

Cố Thịnh hối hận rồi, anh muốn vả vào cái miệng của mình, ai bảo mày nói linh tinh, ai bảo mày nói nhảm bảo coi người ta thành em gái.

eyJpdiI6ImZQbkNjOUJiSlwvT1hIcTYzVzF2QlB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkIwakJGRW1tZnpSejdjdzhmR2pwU0QrMVJSb1Fmdk5OMWpQYjIzMitOZk9YYmdCREtTcFwvRFFnMGtRVlRNeGZlZTk2alpqU3RPYTJiRHNuWGhXdmR5OVRXWjNZWTV4SVdGcFNBVnlEVUVKZzl6UmdvT2pZcFwvRXJKd1doYkNzbjh5aElYaUxOckQ0Ulp3TmRIUUxodkR1OG5DbTJreVk4NnZXbDAyZlVwZ0lFQVRjc2U2MjhwRlRLdUduTWw0Qk4za1FLcXZDV1FzQTBmdW5Bd3dERXBCZFZTTW1DZk9GS2tQOEt1R0ZrdG1VNVlNbDRaUWpObmhFbWkrRko1Q0N0aG9QcXU2SUpqREpwdGI1SVVVSFlFcVE9PSIsIm1hYyI6ImJkNDg4MTMxMTY5NjQ5OTI1YzcxNWEwMjAxNzBiZjExZjRjNGU2MTNjYjcyNWEzMzM4NGYyMDBlYWY0MjNkYWQifQ==
eyJpdiI6IlwvOG1qQjZNUUp4S3NBNm5PYkh0b3FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhnXC9jMTlxWG16XC9kWVYxeENZWEtWNWRkeHFFR2tDYWVvdzUwXC82bWl4ZWw3MTFQeFZENGc3bmxIdngyVlJFNlwvK3NBUmIrK0lsUCtMdGVcL3RTenVNOTIzZTJaSzBVeHBwK0Z4YmpISjAxVSs3Q1VqY2VTMG9CN200MkRcL2xFV1J6Tlk1YjhOMUFIU0NMaW9CRzd1MytrendqZFN5UFlxVDcxc01SbjQzcnRhaz0iLCJtYWMiOiJkZWIzMDg1MTQ2NTMwNDY4OWQ5NmQ4OTIwZTkwZjZmM2E3ZWFkNmMyMGE5YjhlMjViNWUyOWEzMzQ4YTdmMGRiIn0=

Đến dưới tầng nhà thuê của Thẩm Đường, Cố Thịnh thẳng thắn nói muốn đưa Thẩm Đường lên tầng.

Ads
';
Advertisement