Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Hai người đi trên hành lang bằng bê tông bụi bặm, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên hai người.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng bước chân của hai người.

Thẩm Đường ở tầng ba, tầng một là mặt tiền để mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, tầng hai là hộ gia đình ba người mà Thẩm Đường nói lúc trước, đôi vợ chồng trẻ và một đứa con khoảng bảy, tám tuổi. Khi hai người Thẩm Đường và Cố Thịnh đi lên tầng đã nhìn thấy gia đình này.

Chẳng mấy chốc đã đến tầng ba, Thẩm Đường dừng trước cửa, cô quay đầu nhìn Cố Thịnh rồi nhẹ nhàng cười nói: “Anh mau về đi, mùi rượu trên người anh rất nồng đó, mau chóng về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm, chờ em mở cửa đi vào thì tôi sẽ đi.” Cố Thịnh đáp lại,

Nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, Thẩm Đường cảm thấy Cố Thịnh thật sự coi đối xử với cô như trẻ lên ba vậy, trong lòng bật cười, cô lấy chìa khóa ra, mở cửa và đi vào.

“Được rồi, lần này yên tâm rồi chứ, anh mau chóng về đi.” Thẩm Đường vẫy tay tạm biệt vơi Cố Thịnh.

“Ừm, sau khi tôi đi thì đừng ra ngoài, không an toàn đâu.” Cố Thịnh dặn dò một câu, anh lơ đãng nhìn qua đỉnh đầu Thẩm Đường và thấy cửa sổ trong phòng, cửa sổ này không được tính là quá an toàn, vì vậy mày kiếm của Cố Thịnh nhíu lại, anh buột miệng nói: “Cửa sổ kia của em nhìn trông không ổn lắm.”

“Không sao đâu ạ, em ở tầng ba mà, làm gì có anh rảnh rỗi trèo cửa sổ của em chứ?” Thẩm Đường quay đầu nhìn cửa sổ một chút, cô thấy cái cửa sổ này đúng thật là không quá an toàn, nếu có người muốn trèo vào thì có lẽ sẽ rất dễ làm hỏng.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Đường có hơi không dám chắc, mà sự không chắc chắn này ở trong lòng cũng để lộ ra mặt.

Cố Thịnh thấy Thẩm Đường sợ hãi mà vẫn cứng rắn mạnh miệng thì cảm thấy rất buồn cười, trong lòng anh có xúc động muốn đưa tay xoa đầu cô.

Nhưng mà cuối cùng Cố Thịnh vẫn kiềm chế không ra tay, trước đó coi người ta là em gái, bây giờ tâm tính thay đổi, có một số việc vẫn cần phải thay đổi.

“Nếu không ngày mai tôi mang một tí dụng cụ tới sửa cho em nhé?” Cố Thịnh tươi cười hỏi.

“Vậy có làm phiền anh không ạ?” Thẩm Đường vui vẻ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh của cô nhìn anh.

Cố Thịnh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xinh đẹp kia, nhịp tim lập tức đập nhanh hơn.

“Không đâu, dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”

“Vậy thật tốt, cảm ơn anh nhé, anh Cố.”

Cố Thịnh: …

Thật sự nghe thấy tiếng “anh Cố” kia, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

“Được rồi, ngày mai em rảnh lúc nào thì anh sẽ tới lúc đó.”

“Buổi chiều đi ạ, buổi chiều em chỉ có một tiếng, khoảng bốn giờ ba mươi phút sẽ về, anh tới lúc đó là được ạ.”

“Vậy được, tôi về đây, em nhớ khóa cửa thật kỹ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Thịnh lại căn dặn.

“Vâng ạ, anh đi đường cẩn thận.”

Thẩm Đường nói xong, cô lập tức đóng cửa lại, còn Cố Thịnh ở bên ngoài lập tức nghe thấy tiếng khóa trái cửa.

Sau khi chắc chắn Thẩm Đường đã khóa trái cửa rồi, bây giờ Cố Thịnh mới quay người và cất bước rời đi.

Khi đi trên thang bộ, Cố Thịnh lấy bao thuốc là từ trong túi ra, anh cầm một cây ngậm vào miệng.

Chiếc bật lửa được bật lên tạo ra một ngọn lửa nhỏ, đốt thuốc, trong không khí tản ra mùi khói thoang thoảng.

Rít mạnh một hơi, Cố Thịnh nhắm mắt lại.

“Tiểu Thịnh, mau dậy đi, con xem con kìa, nửa đêm về cũng không có tiếng động gì, sao không vào phòng ngủ mà lại ngủ trên ghế vậy?”

Thư Nhiên thức dậy, bà cụ nhìn thấy Cố Thịnh nằm trong phòng khách thì sửng sốt một lúc rồi mới tiến lên lay anh dậy.

Cố Thịnh xoa trán, anh ngồi dậy khỏi mấy chiếc ghế được xếp thành hàng, sau đó trả lời bà cụ: “Tối hôm qua con ăn cơm với bạn bè ở gần đây, có uống một chút rượu, con không phải vì nhớ bà ngoại ở gần đây nên mới tới ở nhờ mà.”

“Tới thì cũng thôi đi, sao không vào phòng mà ngủ.” Thư Nhiên nhắc nhở.

“Không phải lúc trước để Đường Đường ở trong phòng đấy một thời gian sao, một chàng trai như con vào đấy cứ cảm thấy là lạ, con ngủ chỗ nào cũng thế thôi, Đường Đường từng ở căn phòng đó, con vào thì không thích hợp lắm.”

“Nghe con nói vậy cũng đúng.” Bây giờ Thư Nhiên mới nhớ ra, đồ vật trong căn phòng đều là đồ Đường Đường từng dùng, Cố Thịnh ngủ trong đó thật sự có hơi không thích hợp.

“Bà ngoại, bà muốn ăn gì không ạ, cháu ra ngoài chạy bộ buổi sáng thì tiện mua bữa sáng về luôn.” Cố Thịnh đứng dậy sửa sang lại bộ quần áo hơi nhăn trên người.

“Mới sáu giờ thôi, nếu không cháu cứ ngủ tiếp đi. Bà lớn tuổi rồi nên hay ngủ ít, vì vậy mới dậy sớm như vậy, cháu còn trẻ ngủ thêm một lát cũng tốt.” Thư Nhiên nói.

“Không cần đâu ạ, lúc trước con trong quân cũng quen rồi.”

“Vậy được, con ra ngoài mua mấy cái bánh bao và chào về đi, vừa hay bà ở nhà luộc trứng gà.”

“Vâng ạ, vậy con đi đây.” Cố Thịnh nói xong còn không quên dọn dẹp lại ghế, sau đó nhanh chân ra ngoài.

Sau bốn mươi phút, Cố Thịnh cầm bữa sáng trở về, vừa vào cửa đã bị Khương Bính Thăng ghét bỏ đuổi vào phòng tắm.

Khương Bính Thăng nhìn người cháu ngoại này, trong lòng thì suy nghĩ: Mới sáng sớm mà người đã hôi như thế, nhìn dáng vẻ không lịch sự chút nào, sau này có cô gái nào thèm để ý tới đây!

Vài phút sau, Cố Thịnh với cái đầu vẫn còn nước đi ra, anh ngồi xuống cái ghế đối diện Khương Bính Thăng.

Sau đó đưa tay lấy một quả trứng gà luộc, “cạch cạch cạch” gõ vài cái, ngón tay thon dài nhanh chóng lột sạch vỏ trứng gà, sau đó... nhét thẳng vào miệng.

Lúc đầu giáo sư Khương ở đối diện nhìn Cố Thịnh bóc trứng gà còn cảm thấy động tác của cháu trai này không có gì thô bạo cả, ai ngờ trong lòng còn chưa kịp khen xong thì đã thấy Cố Thịnh biểu diễn cho ông cụ một màn... Nuốt trứng gà trong một nốt nhạc.

Khóe miệng Khương Bính Thăng co giật một chút, cúi đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Cố Thịnh này ở trong bộ đội thời gian dài như vậy mà vẫn rất cẩu thả.

Cũng không còn là Cố Thịnh lúc trước ăn trứng gà luộc luôn nói rất vô vị nữa, thay đổi như vậy không biết là tốt hay là xấu đây.

eyJpdiI6Ikp1elRmVUtDajdISitoWnQ1YU4za1E9PSIsInZhbHVlIjoiU3VQdHdcL0NOSFlZZnRvUElFZFVMZXpPSWJPNE5IZ1JGcXJkMEpYVXpqU1NGbjB4UWg5RzBRMm1WbExPZUN5Qm5rSHprY1ZlQjVOU25qTjJuSHdHQk1rWFRDbU5hUDRkRTQyRFcyaU11b0ZcL1RqYjJcL0gxelB1OWpBYitjWnN5RDBHREJDaENOc1pjbmxzaUNqd0Q1Rml6djFXdUdjckRVd3pPYVZ4MFZ6S0xSb20rRFBcL0swTWg0eFc4Zmp3RDRDZjdpRUJDbXNGNUVrSVhJM2JmSlpjNWFvQ09FcGVoeWFINStmRXN3MmdROXJrTmJLaUY3YUlxMVBFYld6dlhlcEFNZlkxRks2SDFiWktoZklsd0JuVnhSakdQb2V6K3dHMm5GNW1MUkVpc25OWk1ENk54NDBqaDJhZzd2QXYrVktwK0lPYUI2TkpBSldHVmtsZ2dYaENzTm5wd0FLWnBSY21pUW9ieUVmMVFOTWdQaGV5bFNOQkVaYmZEVGVOR01KSExqaUxLblpLeFVQYWd5VHBWenZEOFFXanhcL1pqZ1wvbTlyOVRsXC9HN09GYmVQRnQ1OEp1aTc4am14V3dVQ3dwXC92cVlocmZlV2Q5d0VkXC9BaUh6eG5ZUDd4R0VOTmIyYTRuZVdhMm5tYmtwbUVXcUhERzFOYnQ5MG91MWNRVHFWZ1dFem1PVXV6cTVxU1JQOW54THZZQVBIWm9DakNHdmJVNEJpQUN6NWdaUnBrPSIsIm1hYyI6IjIyNmYyZjRmYmUwYzZlZTMyYzVkZTE2NWM2NmMxMTJjOTcyZmM2OGNhMzUwOTc2MjY1OWUwMDE2ZGQwYzRjMmIifQ==
eyJpdiI6Ikt6UDZ2MGJvUXU2cnk0OU1xNXB6SkE9PSIsInZhbHVlIjoianVJZ3BkZTVFU1Z4Uk1KQ0NBZmRuTzlWa1I4eFJHeTBpRnd5N3RSQitseFBERmlWZjFiV2VtOUljVHd6UHZLNlVkZVhuRWYyU01rZjlSUExUUzRPanFjNnE3a01BbytlU1pFZUt2RnZMQkkzS3VTOUI3c3VTbFljcVg4Z044QkQrc0RoditXZTQxZEhkSkZRSUxOaitReGxwWEdhMStwdVJuMzJ2cHBcL3FVcGtDSjZBOVc2bnhESjE5cjUxSjVvVWJcL1E3akNTaVJwbEpYVFdLSFhVVDJydUlVbXI4UGZRNDk5eEJSQXlCdUd0N3lQMXdzR29XbVpnTXR1bDR1WEYzWTY4UHVFSjRqTkhqYXFYZjQ5aGtISW5uZmpVTWVrMmZlN2NRQUp6cktRTWcraElWQUJ5S0NcL2lmaUhZdnFpTzhmTzhtUUp1dmgya0JKenlCY1FsS3RjcW5Ma1F1bkhjWHpaM3M1S2ZNRlg0NEtVM2gwd3ZWMGx5UkNYakVQbmZ2WlpBM211MmFnQnE2anFxR2xWTkp4QWdFSTV1TGora1pYM05GaFhvMnRjdWVpTURZZXV0S1dCU1l4OHNYWkdzalkyNDBIaWhcL21lVnZsWjJKRjB5ekNLUUZYclhGU3ZKTWlNOWVXb0RTVXFCQk1cLzhYRGVBR1Y4Sk5GTjZjeVg4SSIsIm1hYyI6IjYwYzI3OGFjMGY2M2E4OGRhZDEwMDVlODVmYjQ0ZmNlMmJkMWEwMzE1YmM3OTRkZmUxOTBjNTg2ZjJkMTdmNDEifQ==

“Học giỏi là được, nhưng mà ông ngoại, ông nhất định phải chú ý, Thẩm Đường là học sinh ông tâm đắc, nhưng cháu nghe nói nếu có người yêu thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, nên ông phải chú ý đến phương diện này của Thẩm Đường, Thẩm Đường xinh đẹp như vậy, tốt nhất đừng để người ta lừa gạt.” Cố Thịnh giả vờ lơ đãng nói một câu.

Ads
';
Advertisement