“Nói đến chuyện này là ông lại cảm thấy tức giận, mấy thằng ranh con trong lớp ông cứ luôn nhìn lén Thẩm Đường, người trẻ tuổi đúng là táo bạo mà, lên lớp cũng không tập trung. Nhưng mà, sau khi bị nhắc nhở vài lần thì tình huống này không xảy ra nhiều nữa.” Khương Bính Thăng cảm khái: “Vẫn là thời đó của ông tốt nhất, người trẻ tuổi bây giờ đều luôn ủng hộ tình yêu tự do, ông thấy có một câu nói mà lãnh đạo nói rất hay, tất cả tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là lưu manh.”
“Ông ngoại, cái này cháu đồng ý với ông.” Cố Thịnh vội vàng nói.
“Cháu cũng đừng đồng ý với ông, cháu cũng đã hai mươi tư tuổi đối mà không có một đối tượng nào, cháu có gì mà phải đồng ý với ông?” Khương Bính Thăng phàn nàn.
Cố Thịnh bị nghẹn lại: “...”
Lúc trước là anh chưa gặp được, nhưng bây giờ thì không giống.
Anh cũng muốn có người yêu mà, nhưng đây không phải là chuyện mà một mình anh có thể được mà, đúng không?
————
Buổi chiều, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng thay đổi, một tiếng sấm vang lên, mưa trút xuống.
Cố Thịnh nhìn thấy trời mưa, anh suy nghĩ một chút, cầm theo hai cái ô rồi nói với bà ngoại đang ở trong phòng bếp: “Bà ngoại, trời mưa rồi, con mang ô cho ông ngoại nhé.”
“À, đi đi, đi đường cẩn thận nhé.” Thư Nhiên thò đầu ra khỏi bếp đáp lại, sau đó bà cụ nhìn thấy Cố Thịnh cầm hai cái ô đi ra ngoài.
......
Đại học Bắc Kinh.
Thẩm Đường ngồi tại chỗ nhìn tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Hôm nay cô không mang ô, mà cũng sắp tan học rồi, cô còn hẹn Cố Thịnh chờ mình ở dưới tầng đó, phải làm sao bây giờ.
Lúc này, Lâm Duyệt Sâm ở trên bục giảng đang viết chữ lên bảng đen, Thẩm Đường lập tức nói chuyện với hệ thống.
“Hệ thống, cậu nói xem phần thưởng của cậu sao không có nổi một cái ô che mưa vậy?”
“Ký chủ, những thứ tầm thường như vậy không phù hợp với cô, lúc trước không phải cô cứ phàn nàn tôi hẹp hòi sao, nếu tôi thật sự thưởng cho cô một cái ô che mưa thì không phải cô sẽ mắng ta là keo kiệt tinh à?” Hệ thống trừng mắt.
“Vậy cốc nước trắng men, chậu rửa mặt hoa mẫu đơn lúc trước cậu thưởng cho tôi, những cái này chẳng lẽ không cùng đẳng cấp với ô che mưa à?” Thẩm Đường hỏi ngược lại, sau đó thay đổi giọng điệu, cô dụ dỗ hệ thống: “Hệ thống, cậu xem cậu có thể biến ra cho tôi một cái ô che mưa được không, coi như là tôi nợ?” sử dụng xong thì trả lại cho cậu.
Câu nói sau cùng Thẩm Đường không nói ra miệng, nói ra cô sợ hệ thống sẽ bãi công.
“Không thể, tôi hữu nghị tài trợ một viên gạch, ký chủ có cần không?”
“Không cần, cậu muốn một lát nữa đi ra ngoài, tôi dùng cục gạch đội lên đầu để che mưa hả?” Thẩm Đường muốn trợn mắt.
“Phụt ha ha, tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng không phải là không thể mà.” Hệ thống nói.
“Cút đi, hệ thống này, tôi nói với cậu nhé, nếu cậu cứ như vậy sẽ mất đi em bé này đấy.”
“À, người sau sẽ tốt hơn.” Hệ thống nói.
“Đồ cặn bã!” Thẩm Đường đáp lại hệ thống đúng ba chữ.
Bây giờ, thầy giáo đã viết xong, Thẩm Đường cũng kết thúc cuộc trò chuyện, cô bắt đầu nghiêm túc nghe giảng và ghi chép.
Chẳng mấy chốc, một tiết học đã kết thúc, Thẩm Đường thu dọn sách vở rồi đi xuống tầng.
Cô đứng trên hành lang ở tầng một nhìn cơn mưa to ở bên ngoài, Thẩm Đường đứng im không nhúc nhích.
Bây giờ nếu xông ra, cái cơ thể nhỏ bé này của cô sẽ vì ướt mà bị cảm không?
Thôi quên đi, cứ chờ một lát nữa, không chừng một lúc nữa mưa sẽ tạnh thôi.
Ở trên hành lang cũng có không ít bạn học đang đứng chờ, các bạn học nhìn thấy Thẩm Đường im lặng đứng trong hành lang nhìn đều lén lút nhìn sang.
Khoảng cách gần như vậy, bạn học Thẩm Đường vẫn rất xinh đẹp.
Hu hu hu, thịnh thế mỹ nhan quả nhiên là danh bất hư truyền mà.
Nhìn thấy bạn học Thẩm Đường đang đứng chờ, không ít nam sinh bắt đầu ngo ngoe muốn thể hiện, thậm chí còn có mấy người bắt đầu lao vào lớp học để mượn ô của bạn học.
Thử tưởng tượng mà xem, đi dưới một cái ô với bạn học Thẩm Đường, sau đó dạo bước trong màn mưa.
A a a, vừa nghĩ đã rất kích động.
Vài phút sau, ở bên cạnh Thẩm Đường có thêm một nam sinh, bạn học nam đỏ bừng mặt cầm chặt cái ô trong tay, cậu ta hít sâu một hơi rồi mới dũng cảm mở miệng.
“Bạn học Thẩm Đường, cái này, tôi có ô...” Nam sinh lắp bắp nói ra được một câu như vậy.
Thẩm Đường nghe thấy có tiếng nói, cô quay đầu nhìn nam sinh này rồi nở nụ cười nhẹ nhàng: “Ôi, bạn học, thật sự cảm ơn cậu nhé.”
“À, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tôi rất bằng lòng...” cùng cậu về.
Nam sinh còn chưa kịp nói xong hai chữ đằng sau thì đột nhiên cảm thấy cái ô trong tay của mình bị cầm đi.
Nam sinh ngơ ngác: Tình huống gì vậy?
Thẩm Đường vừa cười nhẹ vừa cầm ô, cô còn nói lời cảm ơn với nam sinh kia: “Thật sự rất cảm ơn cậu đã cho tôi mượn ô, cậu tên gì vậy, học khoa nào thế, ngày mai tôi sẽ mang ô trả cho cậu.
Nam sinh: Tôi không có ý này, tôi muốn đi cùng với cậu mà, không phải là...
Đối mặt với nụ cười xán lạn của Thẩm Đường, nam sinh kia đỏ mặt đáp lại: “Không cần cảm ơn, tôi học ngành kỹ sư xây dựng, tôi tên là Vương Tuấn.”
Vương Tuấn tự an ủi mình: Hu hu hu, thể thể dạo bước trong màn mưa cùng với nữ thần, nhưng tốt xấu gì ngày mai vẫn còn cái cớ để gặp mặt, sau đó có thể nhân lúc hẹn bạn học Thẩm Đường đi ăn một bữa cơm thì sao nhỉ?
Ngay khi Vương Tuấn còn đang ảo tưởng, sau lưng Thẩm Đường đột nhiên xuất hiện thêm một cái tay, một bàn tay tay thon dài đẹp đẽ rút cái ô Thẩm Đường đang cầm ra rồi đưa tới trước mặt Vương Tuấn.
“Không cần, tôi đón em ấy về.”
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai Thẩm Đường, cô thấy giọng nói này rất quen tai, vừa nghiêng đầu một chút đã có thể thấy được gương mặt đẹp trai của chàng trai.
Trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cô mềm mại nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Thấy trời mưa nên tôi tới đưa ô cho ông ngoại, tiện đường về với em luôn.” Cố Thịnh cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười của chàng trai có hơ khàn khàn vang lên ngay bên tai Thẩm Đường.
Nhưng mà nghĩ đến hành vi vừa rồi của Thẩm Đường, Cố Thịnh không khỏi bật cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất