Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Rõ ràng người ta muốn đi cùng cô, kêt quả Thẩm Đường lại định tự cầm ô của người ta rời đi.

Sao cô có thể đáng yêu như vậy chứ?

Thực sự khiến người ta muốn xoa đầu cô mà.

Lúc này Cố Thịnh đã trả ô về rồi, trong lòng anh thầm nghĩ ngày mai Đường Đường sẽ không cần phải gặp mặt nam sinh này.

Cắt đứt chồi non tình yêu đang lớn lên, Cố Thịnh làm không một chút do dự.

“Được rồi, đi thôi.” Cố Thịnh che ô lên cho Thẩm Đường, anh nghiêng đầu nhìn cô nói một câu.

“Vâng ạ, đi thôi.” Thẩm Đường gật đầu.

Trong mưa, bóng lưng của hai người vô cùng xứng đôi, nam cao lớn thẳng tắp, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, hai người đi cùng nhau tạo cho người ta một cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Cố Thịnh cầm ô nghiêng sang cho Thẩm Đường, anh cố gắng không để Thẩm Đường bị dính mưa mà không thèm để ý nửa ngừa của mình đã bị nước mưa làm ướt.

Nhưng mà, trong cơn mưa to này, Thẩm Đường không thể cảm nhận được một chút lãng mạn nào, cho dù Cố Thịnh đã cố ý nghiêng ô sang phía cô thì mưa vẫn rất to.

Cho đến khi trở lại nhà thuê, cả người Thẩm Đường gần như đều bị dính nước, Cố Thịnh thì càng không cần phải nói, cả người anh quả thực có thể vắt ra nước rồi.

Bởi vì trước khi đến đại học Bắc Kinh đưa ô, Cố Thịnh đã gửi hộp dụng cụ nh ông chủ của cửa hàng ăn sáng dưới tầng trông hộ, vì vậy vừa rồi khi đi lên, hai người đã nhân tiện lấy lên cùng.

“Anh Cố, cả người anh đều ướt sũng rồi, em lấy cho anh một cái khăn lông để lau nhé, anh cứ để như vậy, nhỡ đâu bị cảm thì sẽ không tốt lắm.” Sau khi vào nhà, Thẩm Đường vừa nói vừa đi vào trong phòng.

Không đầy một phút, Thẩm Đường đã đi từ trong phòng ra, trên tay cô cầm một cái khăn màu lam, cô đi đến trước mặt Cố Thịnh rồi đưa khăn cho anh.

Cố Thịnh nhìn lướt qua Thẩm Đường, ngay sau đó, lỗ tai anh nóng bừng, vừa rồi trong lúc vô tình, anh đã nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi.

Đưa tay nhận lấy khăn rồi nhanh chóng cúi đầu tránh nhìn thấy thứ gì đó, anh hắng giọng một cái rồi nhắc nhở: “Thẩm Đường, em cũng nhanh chóng thay bộ quần áo khác đi, tôi không cần em phải chăm sóc đâu, hơn nữa tôi cũng không dễ bị cảm như vậy.”

Thẩm Đường mẫn cảm nhận ra Cố Thịnh có gì đó không thích hợp, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xanh nhạt đã ướt nhẹp ở trên người, bởi vì chất vải không tính là quá xuyên thấu nên nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy nơi núi non chập chùng một chút mà thôi.

Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn Cố Thịnh, ngay sau đó, Thẩm Đường nhìn thấy lỗ tai đang càng ngày càng đỏ của người nào đó.

Chuyện gì xảy ra vậy, sao cứ cảm giác cô chính là nữ lưu manh, còn Cố Thịnh là con trai nhà lành thế?

“Anh Cố, vậy anh lau đi ạ.” Thẩm Đường nín cười nói một câu, sau đó quay trở về phòng mình.

Thẩm Đường vừa rời đi, Cố Thịnh ở trong phòng khách thở phào nhẹ nhõm...

Trời ơi, đây quả là một thử thách của anh mà.

Ở một bên khác, giáo sư Khương về nhà.

Khương Bính Thăng vừa vào nhà lập tức vội vàng trở về phòng thay quần áo, sau khi đi ra thì vừa hay nhìn thấy Thư Nhiên đang tìm thứ gì đó trong phòng khách.

“Bà tìm cái gì vậy?” Khương Bính Thăng hỏi.

Thư Nhiên quay đầu, bà nhìn ra đằng sau Khương Bính Thăng một chút, sau đó hỏi: “Ông nó, Tiểu Thịnh đâu rồi?”

“Làm sao tôi biết được, nó đi đưa ô cho tôi không nói đến một câu đã đi, cũng không biết đang vội chuyện gì.” Khương Bính Thăng nhớ đến buổi chiều Cố Thịnh chỉ để lại đúng ba chữ “Cháu về đây” rồi xoay người rời đi, đến bây giờ ông cụ vẫn còn ngơ ngác.

“À, có lẽ là có chuyện gì đó quan trọng.” Thư Nhiên thuận miệng nói.

“Có chuyện quan trọng gì còn quan trọng hơn cả người ông ngoại là tôi hả? Nếu không phải đầu óc của thằng nhóc thối Cố Thịnh kia chậm chạp, tôi còn cho rằng nó đi tìm người yêu đấy.” Khương Bính Thăng nói thầm một câu.

Thư Nhiên nghe thấy câu nói thầm của Khương Bính Thăng, bà cụ nói: “Nếu thật sự đi tìm người yêu thì càng tốt, vậy tôi chẳng phải đợi lâu nữa là sẽ được bế chắt rồi, ha ha ha...”

“Nghĩ hay lắm, không chừng nó đi chơi với đám bạn cao lớn thô kệch của mình rồi, muốn ôm chắt ngoại hả, bà cứ chờ đi, vẫn còn sớm lắm,” Khương Bính Thăng trả lời một câu.

“Ông nói cũng đúng, tôi còn chưa từng thấy Tiểu Thịnh để con gái nhà ai vào trong lòng.”

Vì vậy, cả hai vợ chồng đều nghĩ Cố Thịnh chính là kiểu người đầu óc chậm chạp, khô cằn như một khúc gỗ vậy, vừa thối vừa khô!

Chờ anh nảy ra ý tưởng, chỉ một chữ thôi... Khó!

“Khụ khụ, làm xong rồi, Thẩm Đường, em qua đây xem được chưa.”

“Nhìn trông rất tốt, anh Cố, không ngờ anh còn có tay nghề này đó, hôm nay thật sự làm phiền anh rồi.”

“Không sao đâu, cũng chỉ thuận tay làm thôi, nếu xong rồi thì tôi trở về đây.” Cố Thịnh vừa cúi đầu dọn dẹp đồ đạc vừa nói.

Bây giờ Thẩm Đường vẫn đang tò mò nhìn cửa sổ chống trộm nhìn trông rất đơn giản mà Cố Thịnh làm cho cô, phải nói chàng trai này làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.

Ngó trông cái cửa sổ này, đúng là an toàn hơn lúc trước rất nhiều, đừng nói là có người muốn trèo vào, cho dù một con sói muốn vào cũng không thể.

Cố Thịnh đã dọn dẹp xong mấy công cụ vụn vặt lẻ tẻ của mình, anh lơ đãng nhìn đôi chân nhỏ nhắn cách mình không xa, bàn chân không lớn, nhìn trông có vẻ chỉ bằng một bàn tay của anh, làn da trắng nõn mịn màng, đến ngón chân cũng trắng nõn nà.

Thật sự không giống với những tên đàn ông thô ráp ở trong bộ đội giống như bọn họ.

Ai nấy đều giống như một chiếc thuyền vậy, có nhiều người còn không thích rửa chân, một khi cởi giày ra là, cái mùi đó...

Quả nhiên cô gái không giống với những tên đàn ông như bọn họ, trông rất tinh xảo, mềm mại.

Cố Thịnh dơi tầm mắt lên trên, nhìn thoáng qua đôi chân trần tinh xảo của cô gái, sau đó anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt rồi vội vàng đứng dậy.

Thẩm Đường chú ý tới động tác đứng dậy mạnh mẽ của Cố Thịnh, cô nghi ngờ quay đầu nhìn rồi hỏi: “Anh Cố, anh sao vậy ạ?”

“Không có gì, tôi thu dọn đồ đạc xong rồi, tôi về đây.”

“Để em đưa anh xuống tầng.” Thấy Cố Thịnh có vẻ muốn đi, Thẩm Đường vội vàng đuổi theo hai bước.

Nhưng khi vừa đến cửa, Cố Thịnh đã dừng bước, anh quay đầu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô: “Tiễn tới đây thôi, em khóa chặt cửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

eyJpdiI6ImZVZUNxWjZaOFNLNXRIVU1YYW5EYnc9PSIsInZhbHVlIjoiUFQ0MkV5cXhYS0NkNFhpU01OUHBhRHFNNFg0Wnh0R1VCdllRN3hhQ29UTGY4aSt0QWZ6b2M3cWRBY3JFcGlKTEJxXC9JdXllejZTMVwvSEdZdEFpeE1sejh5K0lhUjllUlVHNjh6THYzSVIrcEE4NUgzK2FWUGJLN0pCU3lCcHNMRHpjXC9ESlFHZUhYUFB3Z1pPc3NnR0wxWVJGOVRMdzlNSEJLeVhYbEdrcHd2Q0R2MEhNRFdxd20rck9iQzdUWG83ZW9LTHFlUU1ERHlZbzAySmVsZEMybW1QU1Nvb2t0RGRkeEVHZTlSYWlcL0U9IiwibWFjIjoiYzQyZDg3OWNhYTZmNWQwYWM5OTFkZjI2ZGZkMDBjNDliNzY3ZGJlMTZlNjg0ZjA1ZmViMDI3MzRhNTA0Y2JkMiJ9
eyJpdiI6IlllUjJINkVQMTdrOUdwUnFWT0N6c0E9PSIsInZhbHVlIjoieXQwMXJ1XC9qNjZDWVZYRWNJSEZKWHU1dWkwbjZLZE9rWDVncmJBYjlcL3F3NVpiWmFjYm5JNDZ6RFBacGRkVTZmUm9OVWowb2dJTDhDV0tmTGRQem92cWNiSnQ2TXZBdWxSZlA3cXZJem5DMVwvZ2l0ZlJFTGlTOG9NZDVydEJxWGxhbEw0WGgyeXhiemR3b2FwZzVJRnNZRGV2cVJnSFBMUmx6TGdSV0RQSXU3bUtET2I1MWRFUnFxTHNhdE9CWENLUUJZY1UrdTBhcVJXSzJtVWJiMnVmdz09IiwibWFjIjoiMjkzZDRlODk3MDU2ZjFlM2ZkMTU2NjFmZTA5N2U1YWYxMWE4OTAxMGJlNWY5ZDExZDhiMWQxOTY1OTVhMjMzNiJ9

Cố Thịnh nói xong thì còn tiện tay đóng cửa lại cho cô.

Ads
';
Advertisement