Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cứ đi như vậy thôi hả?

Thẩm Đường ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng lại, cô ngẩn người một lúc, cứ cảm thấy hôm nay Cố Thịnh chó hơi kỳ lạ.

Nhưng mà rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào thì Thẩm Đường lại không rõ.

Được rồi được rồi, cô vẫn nên về phòng đọc sách thôi.

“Cạch” một tiếng khóa trái cửa, Thẩm Đường ném sự khác thường hôm nay của Cố Thịnh ra sau đầu, sau đó cô về phòng đọc sách.

Hệ thống nhìn ký chủ cứng đầu cầm một quyển sách vật lý điện tử để đọc, nó thật sự cảm thấy ký chủ này rất vô tâm đó.

Cố Thịnh đã như vậy, đến nó là một hệ thống cũng có thể nhận ra anh không bình thường, tại sao Thẩm Đường không cảm nhận được chứ?

Được rồi được rồi, sau này ký chủ có người yêu cũng được, tục ngữ đã nói rồi, trước lập nghiệp sau lập gia, học tập thật giỏi thì giá trị của bản thân ký chủ mới được nâng cao.

Yêu đương làm ảnh hưởng đến học tập, còn phải dành thời gian để suy nghĩ đến chuyện yêu đương.

Vậy cần làm gì, nói chuyện với người yêu hả, học tập không phải thú vị hơn sao?

————

“Ôi trời, sao lại bị ướt thế nào, cháu đã làm gì thế hả, đi đâu vậy? Mau chóng vào nhà thay quần áo đi.

Thư Nhiên nhìn thấy Cố Thịnh cả người ướt sũng trở về thì vội vàng vừa nhắc nhở vừa đẩy anh đi vào trong phòng tắm, trong lòng bà cụ rất buồn bực, rõ ràng là đi ra ngoài có mang theo ô, khi về cũng không đến mức biến mình thành như vậy chứ, quần áo có thể vắt được nước luôn rồi kìa.

“Cháu có đi đâu đâu, bạn bè có việc nên qua đó một chuyến. Bà ngoại, bà không cần chăm sóc con đâu, con tự làm được mà.” Cố Thịnh nở nụ cười, sau đó đi tìm quần áo.

Khương Bính Thăng ngồi ở phòng khách đọc báo nhìn thấy Cố Thịnh, khi nghe thấy Cố Thịnh nói vậy thì lập tức nhìn bạn già Thư Nhiên rồi cho bà cụ một ánh mắt.

Nhìn xem, quả nhiên là đi tới chỗ bạn bè mà.

Còn mong chờ Cố Thịnh mau chóng có người yêu đi.

Trong phòng tắm, Cố Thịnh tắm rửa khoảng mười phút, sau đó thay một bộ quần áo khác rồi mới đi ra. Anh lặng lẽ đánh gái giáo sư Khương Bính Thăng.

“Nhìn ông làm gì?” Khương Bính Thăng nhận ra Cố Thịnh đang nhìn mình, ông cụ không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi.

“Ông ngoại, cháu có một chuyện muốn thương lượng với ông.” Cố Thịnh ngồi thẳng người nói.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

“Ông ngoại, ông xem tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, ở trong bộ đội lại không có cô gái nào phù hợp, vì vậy ông ngoại có thể giới thiệu một người nào đó cho con được không?” Tốt nhất là cô gái tên Thẩm Đường.

Giới thiệu cô gái nào đó sao?

Giáo sư Khương nghi ngờ nhìn anh, ông cụ đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Cố Thịnh một hồi lâu rồi mới hỏi: “Rốt cuộc con định làm gì hả? Người như con còn cần ông giới thiệu cho sao?”

“Không phải, ông ngoại, tại sao cháu lại không cần ông giới thiệu chứ, không phải ông ngoại biết rất nhiều cô gái tốt sao?”

“Đúng là ông có biết cô gái tốt, hơn nữa nhà ông cũng chỉ có đúng một người, cả ông và bà ngoại cháu đều rất thích.”

Lời này vừa nghe đã biết là đang nói ai, ngoại trừ Thẩm Đường thì còn ai vào đây nữa.

“Khụ khụ, ông và bà ngoại đều thích thì con có thể..." Cố Thịnh hắng giọng một cái.

Nhưng mà Cố Thịnh còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy lời nói tiếp theo của giáo sư Khương: “Đáng tiếc, cháu lại coi Thẩm Đường là em gái.”

Cố Thịnh nghẹn lại: “...”!

Không!

Không không không, đó chỉ là chuyện lúc trước mà thôi, bây giờ đã khác rồi mà;.

“Hơn nữa, hôm qua cháu còn nói với ông rằng Thẩm Đường có người yêu thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập, còn nữa, cháu như vậy có lẽ Thẩm Đường cũng sẽ không để ý, chuyện này rất khó để xảy ra.” Khương Bính Thăng nói liên tiếp mấy luận điểm, câu cuối cùng là kết luận.

Chủ đề này nói đến đây cũng phải kết thúc, nếu Cố Thịnh tiếp tục nói cái gì thì ý đồ lại quá rõ ràng rồi.

Nhưng mà giáo sư Khương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nếu cháu thật sự muốn tìm người yêu thì ở chỗ ông vẫn còn mấy người.”

“Không cần không cần, cháu đột nhiên không muốn có người yêu nữa, ông ngoại, nhân viên của ông cứ để cho người khác đi, à thì, cháu vào xem bà ngoại đang làm gì?”

“À...nấu cơm thôi.” Khương Bính Thăng trả lời theo phản xạ.

“Cháu đi giúp bà ngoại của cháu, ông ngoại cứ đọc báo tiếp đi.” Cố Thịnh không đợi giáo sư Khương kịp nói gì thì đã đứng dậy nhanh chân đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại mỗi giáo sư Khương, một hồi lâu sau ông cụ mới tỉnh táo lại rồi hừ lạnh một tiếng.

Biết ngay thằng nhóc thối Cố Thịnh không có lòng nghĩ đến cái kia, vừa nghĩ đã biết rồi.

Hôm sau, Thẩm Đường ngủ một giấc dậy thì cảm thấy mũi có hơi khó chịu, cô nằm trong chiếc chăn mềm mại thơm phức, cô mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm đến ngẩn người vào kệ sách ở cách đó không xa.

Cô cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi.

Sau một tiếng ngồi trong lớp, Thẩm Đường cảm thấy người mình càng ngày càng nóng, cô sắp biến thành một viên kéo nướng rồi.

Đưa tay sờ lên trán mình một cái, quả nhiên khá nóng.

Mãi mới chờ được đến lúc tiết học kết thúc, Thẩm Đường định hôm nay sẽ không đi học ké, cô vẫn nên thành thần đi đến bệnh viện khám thôi.

Mạng quan trọng hơn mà.

Cô mê man ôm sách vở đi ra cổng tường, vừa đi được vài bước, Thẩm Đường cảm thấy có người chặn trước mặt mình.

Thẩm Đường ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quản Hưng Hoa.

Quản Hưng Hoa nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt ngập nước ngoan ngoãn của Thẩm Đường, cậu ta cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.

“Bạn học Thẩm Đường, nhìn cậu hình như đang rát khó chịu, có phải bị bệnh rồi không, tôi có đạp xe tới đây, nếu không để tôi đưa cậu tới bệnh viện đi.” Quản Hưng Hoa vừa nói xong thì muốn đưa tay đỡ lấy cánh tay của Thẩm Đường.

Nhưng cho dù Thẩm Đường có khó chịu, khi nhìn thấy động tác của Quản Hưng Hoa thì vẫn tránh khỏi cánh tay đang đưa ra của cậu ta, cô đen mặt đáp lại: “Cảm ơn, không cần, tự tôi có thể đi đến bệnh viện.”

eyJpdiI6Ild2OHFnRkdjZmRocXNhamtNYWVRaEE9PSIsInZhbHVlIjoiVkZLT1Bnc3JLTHBkY3BHUndiRTdzT2gzWGVuYXFYT3hRaDVrb1hUV3NIN0NicmFoMFdoXC9aQml4M1wvK2NFTW54alZEUFJKNGVzeVRSazlRN0sxWG1Cb2FVNEE1a1dBbHZXVTQ2SERldzI3a2pMRzl4TXFMMmpXdVRYb1hNV2dnT3JxMmN2Ukl1b000OTl3NUt1U2RBOE14bVNSdFZGYXg2RXBHXC9nK05VTVRHWXJxYkxVN2p3TzI1MTFVNnBxVDVOTnZxR1pPRFlCKzYrdkQrMEcrWll0bjNHaUZteWVXajByUEloNHl4N1duN2ZQekpNNDhLMXJNVHFhOXNlUEQxYThXc0pqYU9aZVZFb0s3NjI2S3hQMzRkQkVEQUM5ZmZDbU96Q0xVeDhJZlNPS3lvNFpyRFJvUWtScWRjZzI3SVBMTXFcL29MZnFZZitIZVBaM1Y4akdCelwvbDNDUVVVZzB4SXN0ZnhzNWFDY21lekRWakx6d0RsXC9LM3lSa3VMU3BLTno5WlcxT1FXb1JhXC94VlN0b1FrSHVVdmdUbFpxQXZhaXN3TTZ1VEJmWWRRaGl2RzdibTFlU2hySHArOVcwSEo0NFpZenBDTlJEUUlNYXU1aENhU1BteVpKczBteWszcmJEbmFkbzNtRnlZbmhPYU9WaUdpQkxwQVFkMFlDd3hBaU9rTk16VnRmUlwvb1V0OUZTdEdKN0RcL2RSZDJKeTJranFJeUxcL2lSSXJ0RHNGTDMrOTNrd0FONFp5bWtuZVwvcXZON245RVhpZFwvXC9hdlhXcVFGdlN6TWpyVk52MklSTjlhYlJyOWpEcnhaZGtIYm5TeEtuTldKK3ZTSllaNEtlXC84NGd2SDZWZXdnSU9FTXFZbGJkRGJySlYyaXI0ZGkwUlhMNTh1OGJQakpFTVNCOTRmSzVaSnd2OTRRVjJZTmpwT3gzVzRcL1lubDNpTFBrdUxhTnR0YnRJT3hJRlY1TWd2V3NScWxLM3pTZjBHTm84ZVdSTjY2ZWJtT2FBU3FRWGlpMThhdnJRWFAyMDVZU0FcLzEzNGtEaVY5RHFTb2R0azFKVXNNQzhJWTdUS2NYUGJjUWg2M0hsNkxzTVNyZTFhVkxWek5URWhWNGRkUnpqNW9ZVUlJcXpoS0lVY1NlazA5NU8yWGRHZ20zQmNVVlBxaWRTeTh2UVwvdSt3N0lRS2UzQUdYdHFaYnNLVmhqalZOTmpXbmpLT1pVOURXY0RzRDFhbFlnUTFZTGNTUTRZN09ZXC83MzJ6bFlGeHp6TThOWHQzIiwibWFjIjoiYmUzZmFmY2Q2ZTRiNDdjZjA5YzA4MjM1YjY4ZDUxMzY1ZTlhOWUyZmZkZjgwOGY2OWI2OWE0MTY2ZWY2MThmMyJ9
eyJpdiI6IlhqU1pOTkFyclNkNFgxXC93NlwvcjhIQT09IiwidmFsdWUiOiJkUk0wQnkzVjNxNFwvWXphSHFYeG5ScHpUdERSTCtmSTZQVEEyMWpoOUlscmZGQ1JCd2R1U3FYUnVyMDE2d1ZSWXZiSjhneFZPcFBHOHdwKzBIdE9PK1UyTzNGS3JKVWkrVEluRUQ4UEtKZjQyYVV4ZFUxVkFObHZ2OWY3eDlpaGR5MkdDQjRaUk04QmhuVklYMXcwWDQ4OHBDMGZFb3FwXC8rTWVOTndvMFdMSk84ZzB6TjdlZ1QzbzJPeWsrVlMrYkl6ZmJUZytCNlNrTURsbytiTytwTjJxcGhTUkF6MUNoMHE3RkhFeWVTenJWVTR2S3J5d25wd2I0dEpjVHo4aklIdGNyOWRHZGpNQjdCNENRcHpHWlVQVmt1bkFcL2lVOFJpWWlKa05LTjJYRlF1cENxWEZtN05Fd1BndHdkNnR1M2hFMFR4OGJyXC8za3NJMHpzb0RmTWI3RXBDaVFYcHRJb3VZa1Jua21qOG12RWsrZlZ4UDJtOVhtWjlmaVB2MnZsdnY5Wm1xb0VXNjFUVFwvT1d3MmcyVlwvQkljcWo3OWI5UlppSk5Hemx6SGIzcUFPeDdrcTNWZG5ENlU0V1BaTXVmK29XUG53RmhtT2U3WXJEck9weXZBWmQ1Q1YxdGJlT3hPZEF1QTNcLzFpbms9IiwibWFjIjoiMTFjNTQxNzQ0MjUyODM3ZTg2ZmIzNmEzNjE4OGZkYjFkMDE3ZmQ2NDE3NDc2NzlkNzZhNTk4ZTZiZDRkMjEwYiJ9

“Thẩm Đường, Quản Hưng Hoa, hai người đang làm cái gì thế?” Một giọng nói chanh chua vang lên.

Ads
';
Advertisement