Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau vài phút, Tô Mạn Mạn ở cách đó không xa chạy tới, cô ta nhìn cánh tay đang giơ ra của Quản Hưng Hoa rồi dùng vẻ mặt cảnh giác chất vấn Thẩm Đường: “Thẩm Đường, vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?”

Thẩm Đường rất không thích giọng điệu này của Tô Mạn Mạn, cô lạnh mặt nói: “Tôi không thoải mái, bạn trai của cậu muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng bị tôi từ chối.”

Dùng hai câu giải thích rõ ràng, Thẩm Đường lại không có kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi phải đi, tạm biệt.”

Thẩm Đường nói xong thì lập tức nhắc chân rời khỏi, cô vốn không để ý tới sắc mặt khó coi của Tô Mạn Mạn.

Khi nhìn thấy Thẩm Đường rời đi, Quản Hưng Hoa còn muốn đuổi theo, kết quả lại bị Tô Mạn Mạn kéo tay lại.

Bị bạn gái kéo quay lại, sắc mặt của Quản Hưng Hoa có hơi âm trầm, cậu ta quay đầu nhìn Tô Mạn Mạn rồi khiển trách: “Em làm cái gì vậy? Anh chẳng phải thấy Thẩm Đường người ta không thoải mái nên mới muốn đưa người ta tới bệnh viện thôi, em cần phải làm như vậy sao? Các em đều là bạn học của nhau, không cần thiết phải như vậy, không có ý nghĩa gì đâu.”

“Không có ý nghĩa? Cái gì không có ý nghĩa cơ? Hưng Hoa, không phải anh bảo tới đón em sao, chúng ta đã hẹn hôm nay cùng ra ngoài ăn cơm trưa, hơn nữa vừa rồi em thấy Thẩm Đường cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh quan tâm Thẩm Đường như vậy khiến em ghen đó, anh biết không? Được rồi được rồi, em sai rồi. Lần sau em sẽ không như vậy nữa, được không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?” Tô Mạn Mạn mềm giọng dụ dỗ.

Quản Hưng Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn Mạn, cánh tay còn bị cô ta vừa kéo vừa cọ vào nơi mềm mại kia khiến cậu ta không khỏi xao động.

“Được được, em là bạn gái của anh, em ghen làm cái gì chứ? Anh chẳng qua nhìn thấy Thẩm Đường kia rất đáng thương thôi.” Ngoài miệng Quản Hưng Hoa nói như vậy, nhưng trong lòng cậu ta nghĩ như nào thì không thể biết dược.

Ở một bên khác, Thẩm Đường đi đến bệnh viện.

“Phát sốt, ba mươi tám độ năm, cô sẽ kê cho em một đơn thuốc, lát nữa em đi lấy thuốc đi, sau đó vào phòng tiêm để y ta tiêm một mũi, sau khi tiêm xong thì ở lại quan sát tình hình một chút, nếu hạ sốt thì có thể trở về nghỉ ngơi. Còn nữa, cô sẽ kê cho em một số loại thuốc, uống đúng giờ, nếu vẫn còn khó chịu thì đi đến bệnh viện khám, biết chưa?” Bác sĩ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang trên mặt, bà ấy nhìn thoáng qua Thẩm Đường một chút rồi cúi đầu viết đơn thuốc.

Sau vài phút, bác sĩ đưa tờ đơn cho Thẩm Đường, Thẩm Đường đi nộp tiền rồi đến hiệu thuốc ở bên cạnh lấy thuốc, sau đó cô lại đi lên phòng tiêm ở trên tầng hai để tiêm thuốc.

Sau một loạt thủ tục, đến khi Thẩm Đường được tiêm thuốc thì đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi.

Truyền nước hơn hai tiếng, sau khi truyền xong, Thẩm Đường đã hạ sốt, khi ra khỏi bệnh viện cũng không còn khó chịu như lúc trước.

Trở về nhà thuê, Thẩm Đường uống thuốc xong rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.

Trong lúc đang mơ màng ngủ, Thẩm Đường nghe thấy hình có tiếng “cốc cốc cốc” của nhà ai đó vang lên.”

“Thẩm Đường, em ở đây, tôi là Cố Thịnh.”

“Thẩm Đường, em mở cửa ra đi.”

“Thẩm Đường, Đường Đường, mở cửa ra!”

Thẩm Đường nghe thấy có người gọi tên mình thì mơ màng mở mắt ra, sau một hồi lâu mới ngồi dậy, nhấc chăn ra khỏi người rồi chậm chạp đi ra mở cửa.

Một bước nặng một bước nhẹ, cảm giác như đang đi trên bông vậy.

Cuối cùng, Thẩm Đường đã mở cửa.

Ở ngoài cửa, Cố Thịnh đang chuẩn bị đạp cửa đi vào, đột nhiên bây giờ lại mở cửa ra, sau khi mở cửa, thứ đầu tiên Cố Thịnh nhìn thấy đò là gương mặt mơ màng của Thẩm Đường.

Gương mặt nhỏ xinh của cô đỏ bừng, nhìn rất ngơ ngác, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt.

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Đường, trong lòng Cố Thịnh giật nảy mình, anh giơ tay, bàn tay vừa chạm vào cái trán nóng hổi của Thẩm Đường, sau đó lập tức đưa tay ra bế bổng người trước mặt lên, chuẩn bị mang người tới bệnh viện.

Thẩm Đường cảm thấy cơ thể của mình bay lên không, cô lập tức tỉnh táo lại một chút, sau đó hỏi: “Anh Cố, anh làm gì vậy ạ?”

“Đưa em tới bệnh viện.” Đôi môi mỏng của Cố Thịnh mím chặt, vừa nói xong thì chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài.

“À, đợi một chút đợi một chút, buổi sáng em đã tới bệnh viện rồi, không cần tới lại, bác sĩ có kê thuốc cho em, lát nữa uống uống là được rồi.” Thẩm Đường vội vàng ngăn cản anh.

“Không được, em bị sốt.”

“Em biết, nhưng hôm nay em đã tới truyền nước rồi, hơn nữa bác sĩ cũng sẽ không cho truyền lại, đi đến bệnh viện cũng chỉ uống thuốc thôi.” Thẩm Đường yếu ớt cười một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Cố Thịnh: “Được rồi, em không còn sức nữa, anh bế em vào trong phòng đi.”

Bây giờ Thẩm Đường thật sự không còn sức lực, có người bế mình nên cô cũng sẽ không làm kiêu.

Cố Thịnh nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, anh im lặng trong chốc lát rồi bế người vào nhà, sau đó đưa tay đóng cửa lại.

Nhanh chân bế người vào phòng, đặt cô nằm lên giường, Cố Thịnh ngồi dậy, anh nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường, mày kiếm nhíu chặt rồi trầm giọng nói: “Thuốc em mang từ bệnh viện về ở đâu? Để ở chỗ nào?”

“Trên bàn trong phòng khách.” Thẩm Đường mềm mại trả lời một câu, bởi vì bị cảm nên giọng nói có dính chút giọng mũi, nghe hơi khàn khàn.

“Em nằm im ở đây, tôi đi lấy thuốc cho em.”

Cố Thịnh vừa nói xong thì lập tức quay người đi ra khỏi phòng, anh lấy túi thuốc trên mặt bàn phòng khách, anh lấy thuốc ra khỏi hộp xem một chút, sau đó đứng dậy đi tìm nước nóng.

Nhưng hôm nay Thẩm Đường mệt mỏi nên vốn không đun nước nóng, Cố Thịnh chỉ đành xắn tay áo lên bắt đầu đun nước.

Trong lúc đang đun nước, Cố Thịnh còn đi ra ngoài một chút, nhưng chỉ vào phút sau đã nhanh chóng trở về.

Lại đi vào phòng, Cố Thịnh đặt nước và thuốc lên cái tủ ở cạnh giường, sau đó cúi người cẩn thận kéo người dậy, cả người Thẩm Đường nóng bừng, vô lực nên khi bị Cố Thịnh kéo một cái thì lại ngã thẳng ra đằng sau, cả người mềm oặt dựa vào n.g.ự.c Cố Thịnh.

eyJpdiI6IkVubjRydGZ0VUc1R3BKVzBEOTdaSWc9PSIsInZhbHVlIjoiY0pSQVJMTXhwS2t6UEszYmQrRE9jcFgwUlNCS2ZzODcxWkh2aHhUbklmVzJnalNkTktPSFl3WkJyYWJSR3JVQ1VQdWl0SHZzZVJ3N3ZKbmk0NlNFZzNMOEZVXC9aeDZ6MnIzM1NFQlRySTFRM1N2YjJzRWhvWXdvaDVcL0Z1Y0I2dVFubmJsRE1qc2VNRFdKSDdwMzIzc0paK05JRlwvSzJwVGszOUY1SjhuaXM4NzNHZDN4dUxERDJ0TzVcL3praHFyRFFOczVvdGRpRTcrajFhUkpuN1wvc3p1OVlmUHdcLzdldE5LNDZMSGV6Y3pyMVwvNzg1Y3BpYTRnXC9ScStTNExYUlY1UW1uZTNjSVZ2ZVwvcXFtSXNpWjhubVpGK1dFN3ZDQWVWcG5vQ0VwUzFpb1Q4Vmt0clJUMGJcL1JjSnNTRkE1TStoenZcL1NtVXAzZzF5cWdCQjhDSU1uc2xHbUx0NTdIaW5wZlI4Y1VcL1drdjgwSGNOeVVCK3hrUmZ1ZUNoT0c5dHB2cFNiZ3VGTXR3N1Jzell0QUZSRStyMllLRm5MckhtenJiZzhBYm8yOUlMVEVLRjBvOUNmYUpVMUppUjBVRXhYRGN4am1tY3o4dFErbHB2d21wbEE1MnIyUTlxRzIweFU2cnRlbHhHQ2JaeUVWY3luU1JyQUMraXprOG5TZDlmdUF5azB3V3psZjVlaXZVNXRMNkpjU09EWE03MUpMQjdHcjRqNFBsWUxUUkFjPSIsIm1hYyI6IjljMzZlMjhjNGQ0MmNkYjBkMmRhNzVlY2M0Njg0NmY0NjdhMDVjYTRjMjQ4YjlhNjZhMGRjODMwYzhkOGYzYTUifQ==
eyJpdiI6Im1DdGJkbVwvT3haR2VRRnZRN1wvZUxpUT09IiwidmFsdWUiOiIxd25WdjRic0wwZDlHalE0XC9udDRuNFcyMW4xT1JwcW5zdVc4eWdDbFJYZ1FBaXJGNWJvK29QaHk0cUVSQVpjK010QzV6a2c0cThhZzNLdEpQWjBPZjNSWUFFZThhNEM2KzYxckpBYmtKUlVjcnU0WCs5a0I2S0pIYklLQWszU3l2SFE3WU1FUW9HWCtCSGxYNVVMeGZCOG9wUnVzY0tDWWRcL2pOOVJyMTF3TFdYWlwvTDV4bmlGOHhHanF2aGN4Z2xOS0xtRHZCT201NnFVa0FEUXAxUFNrUWxGYU5zRWRpVE14b2xlUHRxUk5SSHNQaFJ1S1wvVU1oVHpnYW1JN0s4WmFzSHZOYzZQMlYrRWdqdlJjNFBIRnBOaGtTOEt6NndsK1ZBTUpjK1Aya1wvUlg1TllFVXFZcGxlR1EwSXdHSFNpbjJTZXNzNmh3OXJoUFVKYXE5NDkxXC9LMnlZYUs5ajY5SVhTYzhBdE1TQkg2M3BWYzJyWjB0OU84SXlOdXpEN051VktUWGtTXC9JODFcL0Nha2x3YnhBVUhuSHBPK1lFSW4yOVdPQ3ZHOEpDdmRiSzdOSmM3b09wQ1c4STROM2Z5WEEiLCJtYWMiOiIwNWZlOGZhNzNiYmM2ODc2NzdiYzY4YjRiMDU3NmU4OTA3MmQ2Mzc3ODRlNzRjZmExN2Q5ODk1YWQ4NGIxN2YwIn0=

“Vâng, được ạ.” Mặc dù miệng Thẩm Đường đồng ý, nhưng mắt vẫn không mở ra, cô “A” một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé ra để người nào đó cho thuốc vào.

Ads
';
Advertisement