Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh lập tức nhìn thấy cánh môi mọng của cô gái, ngay lập tức trái tim anh nóng lên rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Sau vài giây, Cố Thịnh lại nhìn sang đôi môi đỏ mọng của Thẩm Đường.

Đỏ mọng, đầy đặn, nhìn trông rất mềm mại.

Không biết... nó có vị gì nhỉ.

“Chát!” bỗng dưng Cố Thịnh đánh một cái lên mặt mình, anh thầm mắng mình cầm thú, trong tình huống này rồi mà vẫn còn nghĩ đến loại chuyện này.,

Anh nhanh chóng tập trung lại, Cố Thịnh ôm cô gái trong ngực, tay thì mở hộp thuốc ử bên cạnh ra, sau đó lấy thuốc theo chữ viết trên đó.

Tay cầm thuốc đặt tới bên miệng Thẩm Đường, anh dịu dàng dỗ dành: “Đường Đường, ngoan, há miệng ra.”

“A!” Thẩm Đường ngoan ngoãn há mồm.

Cố Thịnh nhanh chóng nhét viên thuốc vào, sau đó vội vàng cầm cốc nước bên cạnh lên.

Còn Thẩm Đường, cả gương mặt cô nhăn nhó, trong miệng lẩm bẩm: “Đắng quá, đắng quá, đắng quá mà.”

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Thẩm Đường cũng không nhổ thuốc trong miệng ra.

Cố Thịnh vội vàng đút nước cho cô để hòa toàn vị đắng trong miệng.

Không thể không nói, Thẩm Đường bị bệnh cũng rất ngoan, cho dù thuốc đắng thì vẫn ngoan ngoãn uống vào.

Nhìn Thẩm Đường ngoan ngoãn như vậy, Cố Thịnh lấy một viên kẹo nhiều màu sắc ở trong túi áo ra, bóc vỏ kẹo rồi đưa đến miệng Thẩm Đường, anh đỗ dành: “Đường Đường, ăn kẹo đi.”

Trong mơ hồ, Thẩm Đường cảm thấy có thứ gì đó ở gần miệng mình, cô há miệng ngậm vào, đôi môi đỏ vô tình chạm vào đầu ngón tay của chàng trai, Cố Thịnh cảm thấy ngón tay của mình chạm vào đôi môi mềm mại của cô, tai nóng lên, đến cánh tay đang ôm Thẩm Đường cũng trở nên cứng ngắc.

“A, ngọt thật đó.” Thẩm Đường mềm mại nói thầm một câu, trên gương mặt nhỏ nhắn kia rốt cuộc cũng đã nở nụ cười.

Cố Thịnh rũ mắt nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền trên mặt cô gái.

Trong lòng nghĩ lại... đúng là rất ngọt.

Ngọt đến mức tim anh gần như tan chảy, muốn nâng cô trong lòng bàn tay, giấu ở trong lòng...

————

Sáu giờ tối, bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối đi.

Trong phòng, Thẩm Đường nằm trong chăn mở mắt ra, cảm giác đầu tiên của cô là cả người mình dính nhớp nháp.

Đưa tay sờ trán mình, hạ sốt rồi.

Vén chăn lên, xỏ giày rồi đi ra ngoài.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra, trong phòng khách không có ai, Thẩm Đường đưa tay gãi tai mình, trong lòng cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình nằm mơ sao? Cô mơ hồ nhớ tới hình như Cố Thịnh có tới đây mà.

Tìm trong nhà một vòng, Thẩm Đường vẫn không nhìn thấy bóng dáng Cố Thịnh, nhưng mà nhìn đống thuốc được bày trên mặt bàn phòng khách, Thẩm Đường lập tức biết mình không nằm mơ, đúng là Cố Thịnh đã tới đây.

Như vậy, bây giờ anh không ở đây, có lẽ đã rời đi rồi.

Không tìm được người, Thẩm Đường về phòng lấy quần áo, sau đó định đi tắm một chút, cô cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng có mùi mồ hôi.

Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách chỉ kéo dài đúng một đoạn thời gian ngắn.

Thẩm Đường đi ra khỏi phòng tắm mà cảm thấy như thể mình đã được sống lại một lần nữa, cô vừa đi ra vừa cầm khăn lau phần tóc còn ướt.

Đúng lúc Thẩm Đường đang đi tới phòng khách, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa vặn mở cửa, Thẩm Đường theo phản xạ nhìn ra cửa chính.

Cửa được mở ra, Thẩm Đường nhìn thấy hai tay Cố Thịnh cầm rất nhiều đồ đi vào. Hình như nhận ánh mắt của Thẩm Đường, Cố Thịnh ngước mắt lên nhìn, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Trong bầu không khí thoang thoảng một cảm giác rất kỳ lạ.

Động tác lau tóc của Thẩm Đường dừng lại, hạ mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên, cô nhìn đồng đồ trong tay Cố Thịnh.

“Anh ra ngoài mua đồ ạ?” Thẩm Đường chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng này.

“Ừm, đi mua một vài nguyên liệu nấu ăn để nấu cháo cho em.” Cố Thịnh khàn trọng trả lời một câu.

Vừa vào cửa đã biết người đẹp này vừa đi tắm, cả người Cố Thịnh căng cứng, anh cũng không dám nhìn Thẩm Đường bởi anh sợ mình sẽ không thể khống chế nổi... cái đó, khụ khụ.

“Em thấy khỏe hơn chưa?” Cố Thịnh đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng bếp.

Thẩm Đường nhìn hành động của Cố Thịnh thì cũng đi theo sau anh vài bước, sau đó dừng lại ở cửa phòng bếp nhìn anh sắp xếp đồng đồ vừa mua về.

“Em khỏe hôn nhiều rồi, cũng không sốt nữa.” Thẩm Đường tựa vào cửa trả lời anh.

“Ừm, vậy thì tốt rồi, em muốn ăn cái gì, tôi làm cho em?”

“Em cảm thấy bây giờ rất nhạt mồm nhạt miệng, em có thể ăn móng heo hầm được không?”

Nghe thấy lời này của Thẩm Đường, Cố Thịnh bất lức quay đầu nhìn, sau đó cưng chiều nói: “Không được.”

“Ngoan, em vừa mới bị cảm, không thể ăn đồ quá dầu mỡ, ăn đồ ăn thanh đạm một chút được không?”

“Vậy được, em muốn ăn mì trứng gà, em còn muốn hai quả trứng nữa.”

“Không được, chỉ có thể ăn một quả trứng.” Cố Thịnh đang sắp xếp đồ nên cũng không quay đầu lại mà trả lời một câu.

“Vậy cũng được, một quả thì một quả, em muốn thêm một chút thịt băm.” Thẩm Đường nói.

“Được rồi, để tôi nấu cho em một nồi, nửa đêm em có đói thì cứ hâm nóng lại là ăn được luôn.”

“Cháo trứng muối thịt nạc ạ?” Thẩm Đường thăm dò.

“Cháu trắng.” Lần này Cố Thịnh trả lời không một chút mềm lòng.

“Ừm, vậy cũng được, nghe anh tất.” Thẩm Đường cười nói.

Chà, không thể không nói, đàn ông khi nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất.

Đàn ông biết nấu ăn thì càng đẹp trai hơn.

Thẩm Đường cảm thấy Cố Thịnh là một người đàn ông có đủ cả hai, quả thực là đẹp trai đến ngây người.

“Anh Cố, anh có cần em giúp đỡ gì không ạ?” Mặc dù cô không biết nấu nướng, nhưng làm trợ thủ thì vẫn có thể.

“Không cần, em chờ ăn là được rồi.”

“Anh Cố, những năm này đàn ông biết nấu ăn không nhiều, anh như vậy, có lẽ vợ tương lai của anh sẽ rơi vào ổ hạnh phúc đó.” Thẩm Đường nhìn bóng lưng của Cố Thịnh, cô trêu chọc nói.

“Khụ khụ...” vậy em mau nhanh chóng gả cho tôi đi.

Câu nói này Cố Thịnh không dám nói ra miệng, anh chỉ là người mới nên vẫn còn rất sợ.

Nhưng mà, cảm nhận được Thẩm Đường đang nhìn mình, động tác của Cố Thịnh có hơi cứng ngắc.

Anh hắng giọng một cái: “Khụ khụ, à thì, Đường Đường, em ra phòng khách ngồi đi, tôi làm xong thì sẽ gọi em.”

“Em ở đây nói chuyện phiếm với anh không phải tốt hơn sao?”

eyJpdiI6ImNwUUVQSzBycFp2TmtTdFdzYXlTYnc9PSIsInZhbHVlIjoibUZBalwvbXN2XC91VFMyeERxYll0bGxQZWI0SFZsSlVcL0djWDVDWFBTbkJNRVZoTnJqQytVT1wvRkM0XC93bzlNbE5wTGhxZ3hoRWFIMzFneURkQVVQd21wTDVoVHMwSVlZZTRURGlOamxxWFhUK3Z3eXRxdGJsRkk5cXl5bU1tSzNPc0ZjQVRsRWJTQ2RRV250WWFlSlV5TFZyYjdYc1dUdER0SklIYXRcLzRxaVFham42Und6K0NJYVNkYkFcLzl1Vm1pRlptMzIzbWQ1ZTR5OFdGc1hXU0xEb1wvYkNNSGlYTWRpU21WK3RaMlFqbG9QT3A4bVEzK3lmSlQ2RVRvUEtGTWlacWhURTdiZzEySTh2dzJKd0k5cWpDOTJcLzllWFAybE84NFBEck9xd1NCZG5QXC8zWlBrVGw0VnU3YXB3Wnp2bVpJIiwibWFjIjoiNzU1NzdjMDljN2Y5OGNhZmI4NGYzZThlNTE5NTIyYTkwYzdjMDU5YTI5NTYxNzM0MDUxYzFiNWUzZmI5YTI2MiJ9
eyJpdiI6Im04cTFaNUp5SVpcL1VtdGdUN0E4K2RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVzWERkUFJ5Rk1GVnc2NFwvU2NjQTBWemlZQjFKdmlqSFwvXC9obDhXK012ODMzd1wvbHhPeFBNSzE3OG5Md2puSGVVZnhcL2pxWnJVR2JEUEd2Q0NLVW5QWThwMmR0TkFIK0VQTktjUWZwWXZGZ05vSms4clpnbDVlYmx3NjVHSGt2aERzYTNSaTdNcE5uYXJVcXJcL3VhdEUzdFp2RlwvbFFQeGxYU1FCSENnQTlMdEZMTWMxXC82ZjY4SXJBbDlVMkRTQnllIiwibWFjIjoiYjBmZWE0NTQxYjYzNDRkOWU5Mzk0OWExZWI2MjJhM2U2ZDljOTVjMDNhMTZhMGE3YzYyZWE3NmFhZjg2ZTJhMiJ9

“Vậy được, em cứ nói chuyện với tôi đi.”

Ads
';
Advertisement