Hai người một người đứng trong bếp, một người đứng ở ngoài cửa bếp, anh một câu em một câu, thỉnh thoảng Thẩm Đường sẽ đi vào phụ giúp một tay.
Sau nửa tiếng, Thẩm Đường ăn mì trứng gà mà mình mong chờ, cả ngày Thẩm Đường chưa ăn một thứ gì, bây giờ mãi mới được ăn nên rất thỏa mãn, một tô mình nhanh chóng được ăn xong.
Sau khi đợi Cố Thịnh ăn xong, Thẩm Đường đứng dậy cầm bát đi vào phòng bếp.
Đã làm phiền Cố Thịnh cả một ngày, Thẩm Đường cảm thấy việc rửa bát này không cần tới Cố Thịnh phải làm.
Khoảng chín giờ, Cố Thịnh dặn dò một câu rồi mới rời đi.
Sau khi Cố Thịnh rời đi, Thẩm Đường đã ngủ nguyên một ngày cũng không thể ngủ được nữa, vì vậy cô đã lấy những linh kiện lần trước cô mua ra bắt đầu chơi đùa.
Những linh kiện nhỏ bé được lắp ráp lại với nhau, dần dần thành hình.
Sau khi lắp ráp thành công, hai mắt Thẩm Đường sáng bừng nhìn bán thành phầm mình vừa mới mày mò một hồi lâu.
Ngón tay trắng nõn vươn ra, Thẩm Đường nhấn vào nút bấm góc dưới bên trái của bán thành phẩm.
“Bíp, xin chào chủ nhân, 54188 hân hạnh được phục vụ cô.”
Một giọng nói điện tử vang lên trong căn phòng, đôi mắt Thẩm Đường sáng lên.
Đến hệ thống cũng bị thứ đồ chơi này của Thẩm Đường dọa sợ ngây người, trong lòng nó thầm nghi ngờ có phải ký chủ quá biến thái rồi không, nhất là trong phương diện đang nghiên cứu này, quá thực quá biến thái mà.
“Ký chủ, cô đang làm gì vậy?” Hệ thống hỏi.
“Hả, tôi đang chuẩn bị làm một cái bánh nướng.” Thẩm Đường cười trả lời một câu, hiển nhiên cô đang rất hài lòng với bán thành phẩm mà mình làm ra.
Khóe miệng hệ thống giật giật: “Bánh nướng? Dùng để ăn sao?”
“Không phải, tôi đang chuẩn bị làm một con người máy dọn dẹp, chính là kiểu biết quét rác lau chùi, còn có thể dùng để liên lạc đơn giản.”
“Vậy tại sao phải làm thành bánh chứ?” Hệ thống không hiểu.
“Cậu không cảm thấy bánh rất đáng yêu sao?” Thẩm Đường khoa tay múa chân một chút, sau đó giải thích: “Hệ thống, cậu suy nghĩ thử xem, núng nính, tròn tròn, lại còn thơm ngào ngạt, như vậy không đáng yêu sao?”
Hệ thống: “...”
Cũng không cảm thấy đáng yêu lắm, được không?
“Ký chủ, danh hiệu của thứ này hình như không hay lắm thì phải?” Hệ thống lại nói.
“Ừm, 54188 quả thực không hay lắm, vậy đổi một cái tên khác đi.” Thẩm Đường chống cằm, cô suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên vỗ tay một cái rồi nói: “Có rồi.”
“Tên gì?” Hệ thống nói.
“Nhị Cẩu Tử!”
Hình như Thẩm Đường còn cảm thấy không tệ, cô còn cười hỏi hệ thống: “Hệ thống, cậu cảm thấy thế nào?”
Hệ thống liếc mắt nhìn, sau đó nói thẳng: “Chẳng ra làm sao cả.”
“À, hệ thống, cậu không thích sao, cái tên này vốn là tôi chuẩn bị cho cậu đó.”
Hệ thống “biu” một tiếng, tắt máy.
Ký chủ này, có độc!
Không thể trêu vào, xin cáo từ!
...
“Thẩm Đại Chí, lâu rồi con gái không gọi điện về nhà đúng không? Tôi nhớ con gái quá, ông nó xem lúc trước con gái học trên trần cũng không thường xuyên về nhà, nhưng tốt xấu gì một tuần cũng có thể trở về hai ngày, bây giờ đi học ở một nơi xa như vậy, tôi nhớ con gái cũng không gặp được, luôn cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.”
Ngô Thúy Bình ngồi trong sân nhỏ trước nhà mình, bà ấy nhìn lá cây trước cổng đã khô héo, chớp mắt, Thẩm Đường đã đi được hơn một tháng, trong lòng nghĩ mà cảm thấy hoảng hốt.
“Ai mà không thế, tôi cũng nhớ con gái, nhưng con gái phải đi học, chúng ta cũng đã già rồi. Bà nó, thật ra trong lòng tôi càng hoảng hơn bà, con gái nhà ta xinh đẹp như vạy, tôi sợ con gái ở trường sẽ bị người khác dụ đi mất.” Thẩm Đại Chí vừa hút thuốc vừa nói.
Ngô Thúy Bình nghe thấy Thẩm Đại Chí nói như vậy, bà ấy lập tức lo lắng hơn, suy nghĩ một lúc thì thật sự có chuyện như vậy, Thẩm Đường nhà bọn họ xinh đẹp như thế, mà con trai ở trong trường đại học chẳng phải toàn là những thanh niên trẻ ranh to xác hai mươi mấy tuổi sao, con gái như thế chẳng phải lên đại học sẽ là dê vào hang sói sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy không yên làng, Ngô Thúy Bình đột nhiên đứng dậy.
Thẩm Đại Chí nhìn động tác của Ngô Thúy Bình, ông ấy vội vàng hỏi: “Bà làm cái gì vậy?”
“Tôi đi gọi điện hỏi Thẩm Đường Đường một chút.”
“Bà đi đâu vậy? Đường Đường còn đang bận đó, bà đừng tự mình dọa mình như thế chứ, nhỡ đâu chỉ là chúng ta suy nghĩ nhiều, có lẽ con gái còn không suy nghĩ đến chuyện này thì sao?”
“Không được, tôi vẫn nên đi gọi điện hỏi thăm một chút, vừa hay đã lâu không liên lạc rồi, tôi phải nói vài lời với Đường Đường. Lần trước không phải Đường Đường nói đã dọn khỏi phòng ký túc xá ở trên trường sao, Thẩm Đường có nói với tôi ở dưới phòng thuê có điện thoại. Trước đó tôi sợ làm phiền người ta nên mới không gọi thử, bây giờ không chịu được nữa, tôi gọi điện hỏi thăm một chút.”
Ngô Thúy Bình rất chú ý tới việc con gái có người yên, bà ấy cũng không phản đối việc con gái có người yêu, nhưng một vài lời vẫn phải dặn dò thì mới yên tâm được.
Ngô Thúy Bình đứng dậy muốn đi đến chỗ đại đội trong thôn, sau vài phút, Ngô Thúy Bình đã đại đội để mượn điện thoại.
Sau khi gọi vào một dãy số, Ngô Thúy Bình đợi một hồi thì bên kia mới nghe điện thoại.
“Alo, xin chào, cho hỏi tìm ai vậy.”
“Chào cậu, tôi muốn tìm Thẩm Đường, có thể làm phiền cậu gọi con bé được không, tôi là mẹ của Thẩm Đường, tôi có việc tìm con bé.”
“Thẩm Đường đang đi học, lát nữa cô bé đi học về, cháu bảo cô bé gọi là cho bác được không?”
“Được được, làm phiền cậu rồi, cảm ơn cậu.” Ngô Thúy Bình nghe thấy đối phương nói vậy thì vội vàng đồng ý.
Sau khi tắt điện thoại, Ngô Thúy Bình về thẳng nhà, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Đại Chí tới gần.
“Sao rồi, Đường Đường nói thế nào?”
“Còn có thể nói gì được, Đường Đường đang đi học, bên kia nói đợi Đường Đường về thì sẽ báo cho Đường Đường gọi lại.”
“Xem đi xem đi, tôi đã nói bà đã quá nóng lòng rồi mà.”
“Ông cứ ở đấy mà châm chọc đi, được rồi được rồi, tôi phải đi nấu cơm trưa, trưa nay chúng ta ăn mì đi.”
Mỗi ngày đều chỉ ăn vài miếng cho qua bữa, không chú ý nhiều như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất