Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh bưng hộp, còn Thẩm Đường cầm chìa khóa đi ở phía trước.

Mở cửa, đi vào.

Cố Thịnh vừa vào nhà đã bắt đầu mở hộp ra, anh lấy sách hướng dẫn sử dụng đọc kỹ một hồi lâu rồi mới bắt đầu lắp ráp.

Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Đường ngồi xổm bên cạnh Cố Thịnh, cô không chớp mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Cố Thịnh.

Lúc này để tiện làm việc hơn, trước đó Cố Thịnh đã cởi áo khoác ra để lộ chiếc áo quân trang màu xanh tôn lên dáng người hoàn mỹ của Cố Thịnh. Tay áo được anh xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.

Thẩm Đường ngồi xổm ở bên cảnh, thỉnh thoảng cô sẽ thưởng thức một chút vẻ mặt đẹp trai của Cố Thịnh, cũng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm động tác lắp ráp của anh, nhìn vô cùng say sưa.

Cố Thịnh đang cúi đầu lắp ráp, anh có thể cảm nhận được Thẩm Đường đang nhìn mình nên cả người vô thức bắt đầu trở nên căng cứng.

Cố Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đường nói: “Thẩm Đường, nếu không em sang bên cạnh đọc sách đi? Ở đây có tôi là được rồi.”

“Em không đọc sách, em cảm thấy hứng thú với cái này.” càng cảm thấy hứng thú với nam sắc trước mặt hơn.

Khụ khụ khụ, lời nói sau đó, có lẽ Thẩm Đường không dám nói ra khỏi miệng.

Cuồng nhan sắc đáng sợ như thế đó.

Cố Thịnh nghe thấy câu trả lời của Thẩm Đường, anh cười cười, nhưng cũng không khuyên cô nữa, dù sao anh cũng thật sự rất thích cảm giác cô luôn ở gần mình.

Khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí anh còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, rất dễ chịu, nó mang lại cho người khác cảm giác ngọt ngào, mềm mại, rất giống như cô.

Thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng Cố Thịnh cũng đã lắp máy tính xong.

Khi thấy Cố Thịnh đã làm xong, Thẩm Đường lập tức kéo một cái ghế tới, cô mềm mại nói: “Anh Cố, anh thử một chút xem thế nào nhé.”

Cố Thịnh cũng thuận theo Thẩm Đường, anh ngồi xuống ghế, khởi động nguồn điện.

Đợi vài phút, máy tính đã được khởi động xong.

Nhìn chiếc máy tính chạy chậm, trong lòng Thẩm Đường cảm thán: Quản nhiên tốc độ máy tính ở niên đại này thật sự rất chậm.

“Được rồi, Đường Đường, em ngồi xuống đi.” Cố Thịnh đứng lên nhường ghế lại cho Thẩm Đường.

Thẩm Đường ngoan ngoãn ngồi xuống, cô sờ chuột di chuyển vài lần, sau khi thử nghiệm một số tính năng thì coi như cũng hài lòng.

Không thể có kỳ vọng quá cao với máy tính của những năm này, hơn nữa có thể lấy đưa một chiếc máy tính đã là điều không dễ dàng.

Thẩm Đường đột nhiên nhớ đến hình như Cố Thịnh chưa nói cái máy này bao nhiêu tiền, cô bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Anh Cố, cái này bao nhiêu...” tiền?

Một chữ cuối cùng bị Thẩm Đường nuốt xuống cổ họng.

Mẹ nó, nhìn gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Đường tỏ vẻ trái tim nhỏ của cô có chút không chịu nổi.

Cố Thịnh thấy Thẩm Đường đột nhiên quay đầu lại thì ngẩn người một lúc, vừa rồi anh vốn đang ở sau lưng Thẩm Đường, lúc Thẩm Đường quay người là lúc Cố Thịnh đang cúi đầu nhìn màn hình máy tính.

Động tác này của Thẩm Đường lập tức khiến hai người rơi vào trong một khoảng cách vô cùng mập mờ.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách gần đến mức thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng thu nhỏ của mình trong mắt đối phương.

Cả hai đều không ai nhúc nhích, không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Đường ngẩn người một lúc, sau đó cô lén dịch chuyển cơ thể ra phía sau, định lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Khi nhận ra động tác của Thẩm Đường, trong đầu Cố Thịnh không kịp suy nghĩ quá nhiều, anh đã lập tức hành động.

cánh tay rắn chắc đầy nam tính duỗi ra cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản động tác lùi lại của cô.

Thẩm Đường ngẩn người một lúc, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Bàn tay còn đang nắm chặt cánh tay của con gái nhà người ta, lúc này Cố Thịnh mới phát hiện ra mình vừa làm gì, khi thấy ánh mắt ngơ ngác của Thẩm Đường, Cố Thịnh hít sâu một hơi.

“Đường Đường, anh thích em.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên.

Thẩm Đường lập tức mím đôi môi đỏ mọng lại.

Tuy trên mặt nhìn trông rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng Thẩm Đường đang như này: mẹ ơi mẹ ơi, người đàn ông này lại tỏ tình với cô!

A a a ,có nên đồng ý hay không?

Hu hu hu, thật ra cô cũng thèm muốn cơ thể của anh từ lâu rồi.

Nhưng mà, nếu dễ dàng đồng ý như vậy thì có phải quá dễ dãi không?

Nếu không từ giả vờ từ chối một lần xem sao?

Ngay khi Thẩm Đường đang im lặng, Cố Thịnh lại cúi đầu tiến lại gần cô hơn một chút, bởi vì như vậy, hai người cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.

Nhận ra Thẩm Đường không có một chút phản kháng nào, trong lòng Cố Thịnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Đường Đường, anh thích em, chúng ta hẹn hò nhé?” Cố Thịnh lại tỏ tình thêm một lần nữa.

“Được.”

Thẩm Đường đáp lại đúng một chữ, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thấy Thẩm Đường dễ dàng đồng ý như vậy, Cố Thịnh lại ngẩn người, anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu rồi mới không tự tin nói: “Em... đồng ý?”

“Ừm, đồng ý.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu, khi bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh, Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, sau đó ngập ngừng nói: “Có phải anh cho rằng em sẽ từ chối hai lần rồi mới đồng ý không, nếu anh nghĩ như vậy thì em cũng có thể từ chối...” anh.

Ừm, thành toàn cho anh.

Anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.

“Không, anh không có ý đó, chỉ là anh không thể tin được mà thôi.” Cố Thịnh nói năng có hơi lộn xộn, dù sao sự vui vẻ này đến quá đột ngột, vừa rồi thật ra ngay khi vừa tỏ tình, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối rồi.

Nhưng mà Thẩm Đường lại mang lại cho anh một hạnh phúc quá lớn.

Hạnh phúc vội vàng tới không kịp chuẩn bị, cho đến khi rời đi, Cố Thịnh đã ra khỏi cửa vẫn cảm thấy như thể mình đang nằm mơ.

Đứng trước cửa, Cố Thịnh không nhịn được đưa tay véo mặt mình, cảm giác đau đớn xuất hiện, lúc này Cố Thịnh mới biết được mình không nằm mơ.

“Cạch!” một tiếng, cánh cửa mà Cố Thịnh đang đối mặt bỗng dưng mở ra.

Thẩm Đường cầm áo khoác quân trang, cô ngơ ngác nhìn Cố Thịnh tự giơ tay nhéo mặt mình.

Đột nhiên yên tĩnh.

Bật cười một tiếng, Thẩm Đường nở nụ cười xán lạn nhìn động tác đần độn của người đàn ông rồi nói: “Cố Thịnh, anh quên áo khoác này.”

eyJpdiI6ImdTanA5V1grWm9STHVjOCtxa0pPTUE9PSIsInZhbHVlIjoidnhnRmpCUFVDVE5KQXRMdFN5SXQwNUtSbVR4SGhBTWU5WG5UUVFXN0xjRFhPOGFmOW5IclpjMDUyQTdOVVV0c1VISGhVbVk3N1c3RzFXbDcySFFOXC9Kd1wvektuMjZLd3ZKMjNjTG9JZ24zaVdBMCt5bUZXTWlUZEkzT1BSTXBORlg3cXBRd010THZuZVZCV3cyTmttaDhEaWhjYkxwKzRJNVpTMmxYVk80bk1IbkVsRFlIKzN6ajdwQzE0ZE1OVDFWQlBIWkNyZGIzTGEwck91K1lUXC9Jbm45Z1V2d08xOXJBM0RCc283cGtVRHlaY21uVDFDM0VTNnFaZDQwNHdjZmdmb2VZdDdJdzdLeFFwMHdXSSs2bTZBeFlZTDluR2FNVE52eURCcVZwQm1KRWExVFBlbjgzVXdVTjBxSUVMMGVyUzJ0VzIzUU1qY3V4dlNtUU85cm8waWhVbnRYemVGaUxFcmtOc0w2S2JCVEc4akZNd1ZMVG9VbHdHVnpPeTdrS21EMW9VYVNzbFJ5WUpKM1JLYmY4T1pxXC9wZ210c3ZmNU55am9pZkp1Ujg9IiwibWFjIjoiZWNhNWVhZjBlMDlkOGMyZjZhZjBmM2U4MjVhMDYzNGY0YzllNTJkODk3MzVlOGJlNjUxOTM0MTI0M2Q2ZWEwZCJ9
eyJpdiI6InM5bGYyZ3BCclBCaUc1ZjdXVEE0NWc9PSIsInZhbHVlIjoiWWVvckJMZUlPVzBIakZyQStEZGI5aWQzb2pcL1ZVMlBsQ05vQW5mdDRPVDVuaStKVGNwd3REeEc4bzZBMlRXUDk2bGZRU1haQ1ZxOWFsSnJmYXRwRXlrTWp4VklYSW1xZ2ZORFZ5RXRRU0RTVElxcU5yM2lrUDBEd0tQQkMwYWZLYkpEZFwvYXZDNnZ2QlV5YmZNem1mUUJtMThIb2daUFF3ZTNDZ1Y5OGFhOUJ1YXY4d2RFTXVMa05VbFBPT3l3cGljVlNTVlIwazZCVzg3MEduRFFYNDRLb2VldWdJNGdMSzNnRXlONlI3R3lXdldRN0xsK1dPdXlKT2xXUDdFa0tsT0dQeG10UndtaFpJUVwva3l2cjZhMjJPSTRXb3lSc0toNHZrZnFsdVpERnAzenpaNG1SOTZxRnlzRDVDbnBqYUEiLCJtYWMiOiI1NWY1YzRiNjdhZDE5YmMwYmMwYzk4ZmJmYTdkMWViOTIyYTZhYjE1ZDU3NTFlY2Y5YzU1NDUzM2FhNjg3YWM5In0=

Bình thường anh rất lạnh lùng, anh cam đoan mình tuyệt đối không giống một kẻ ngốc chút nào.

Ads
';
Advertisement