Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thấy Cố Thịnh đã nhận lấy áo khoác, Thẩm Đường nhìn đôi tai đỏ bừng của người đàn ông, cô đột nhiên mỉm cười, kiễng chân lên, giơ tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào đôi tai của anh.

“Cố Thịnh, hiếm khi thấy anh xấu hổ đó.” Thẩm Đường chỉ chạm vào một cái rồi nhanh chóng rút tay lại, cô trêu ghẹo anh một câu

Tai Cố Thịnh càng ngày càng nóng, nhớ đến cái chạm lành lạnh vừa rồi, cả người Cố Thịnh bắt đầu trở nên căng cứng.

“Khụ khụ, bình thường anh không như vậy đâu.” Cố Thịnh cảm thấy anh cam chịu giải thích một câu như vậy cũng tốt.

“Vâng, em biết, anh mau về đi, đi đường cẩn thận nha.” Thẩm Đường vẫy tay, cô cười cười đóng cửa lại.

“Tạm biệt.” Cố Thịnh nhẹ nhàng nói một câu với cánh cửa đã đóng lại rồi nhấc chân cất bước rời khỏi đây.

Trong phòng, Thẩm Đường cũng nở nụ cười rạng rỡ.

“Ký chủ, vừa rồi vì sao cô lại đồng ý nhanh thế? Con người các cô không phải nói càng dễ dàng lấy được thì càng không trân trọng sao, cô như vậy sẽ khiến người đàn ông kia không trân trọng cô đâu.”

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Đường.

Thẩm Đường sờ lên mặt mình, cô nhẹ nhàng nói: “Đó là người khác, hệ thống, cậu không hiểu đâu, với gương mặt xinh đẹp này của tôi, làm gì có ai nhẫn tâm không trân trọng chứ? Tôi xinh đẹp như vậy, ngay từ đầu Cố Thịnh còn nói coi tôi là em gái, bây giờ vừa hay lại chứng minh, tôi có đầy đủ mọi điều kiện để khiến người ta phải trân trọng, chính là kiểu nâng niu giữ trong lòng đó.”

“Cúng đúng, nhưng mà không phải con người các cô còn có một câu, lấy nhan sắc để hầu người, hiếm khi được, hiếm khi được hưởng vui tươi lâu dài mà?”

“Hệ thống, cậu vẫn còn quá ngây thơ, cậu không hiểu rõ con người chúng tôi, lòng người là thứ dễ bị thay đổi nhất, có lẽ không đợi Cố Thịnh kịp bỏ rơi tôi thì tôi đã mệt mỏi thì sao.”

“Cho nên?”

“Cho nên, đến lúc phải tiến lên thì không được sợ, nói không chừng sau này người có mới nới cũ lại chính là tôi thì sao.”

“Đồ khốn nạn!”

“Nói bậy! Tôi chỉ đang so sánh mà thôi, dù sao có thể tìm được một người đàn ông khiến tôi rung động như Cố Thịnh dường như có khả năng rất nhỏ.” Thẩm Đường chính trực phản bác lại.

Ở một bên khác, Cố Thịnh cũng đã về tới nhà.

Một đêm nay, Thẩm Đường vô lo vô nghĩ ngủ ngon lành.

Còn Cố Thịnh trằn trọc hơn nửa đêm mới ngủ được...

——

Sáng sớm, bầu trời dần sáng sủa hơn.

Hôm nay hiếm khi Thẩm Đường không ngủ nước, cô vừa mở mắt đã lập tức ngồi dậy, sau khi rửa mặt, thay quần áo thì chuẩn bị đi tới trường học.

“Cạch!” một tiếng, Thẩm Đường kéo cửa ra, sau đó đồng tác của cô cứng lại.

Cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cười, Thẩm Đường nhìn anh một hồi lâu, sau đó đưa tay chỉ vào anh hỏi: “Anh... đến từ lúc nào vậy? Sao lại không gõ cửa thế?”

“Anh vừa tới thôi, anh cho rằng em còn đang ngủ nên đứng ở cửa chờ một lát.” Cố Thịnh nhìn thoáng qua sắc mặt của Thẩm Đường, khi chắc chắn trên mặt cô không có một chút hối hận nào, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua anh không ngủ được, mãi mới ngủ thiếp đi thì còn nằm mơ, trong mơ, anh nhìn thấy Thẩm Đường hồi hận, Thẩm Đường ở trong mơ nói muốn chia tay.

Cố Thịnh trong mơ đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện chia tay, sau đó Thẩm Đường tức giận, Cố Thịnh nhìn Thẩm Đường đang tức giận thì lập tức trở nên luống cuống, không biết nên dỗ Thẩm Đường đang tức giận như thế nào, thậm chí cô còn òa khóc như một đứa trẻ cực kỳ đáng thương...

Cố Thịnh bị lo lắng làm tỉnh dậy, Cố Thịnh bị giấc mơ này làm không ngủ được, vì vậy quyết định chạy tới trước cửa nhà Thẩm Đường trông chừng.

Thẩm Đường ngước mắt lên nhìn Cố Thịnh, cô nở nụ cười rồi mềm mại hỏi: “Anh đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chúng ta có thể xuống ăn chút gì trong tiệm của chị Phương ở tầng một.”

“Được.” Cố Thịnh đồng ý nói.

Hai người một trước một sau đi xuống, đi được vài bước, Thẩm Đường bỗng dừng bước lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau rồi khẽ nhíu mày nói: “Vì sao anh lại cách em xa như vậy? Trông em rất đáng sợ sao? Hình như anh rất sợ em nhỉ?”

“Không có, em rất đáng yêu.” Cố Thịnh liều mạng bước hai bước tới bên cạnh Thẩm Đường, sau đó dỗ dành nói.

Thẩm Đường được khen “đáng yêu” vốn đang nhíu mày lập tức thả lỏng ra, cô hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vài phút sau, hai người đi xuống tầng một.

Bởi vì vẫn còn rất sớm, trong tiệm chỉ có mỗi mình Phương Bình đang bận rộn, Phương Bình nhìn thấy Cố Thịnh và Thẩm Đường sóng bước cùng nhau xuống, trên mặt chị ấy lập tức lộ ra nụ cười hiểu rõ.

“Đường đường, đây là người yêu của em hả?” Phương Bình nhân lúc Cố Thịnh không chú ý thì lén lút nói chuyện với Thẩm Đường.

“Vâng ạ, bạn trai.” Thẩm Đường gật đầu, cô cười nhẹ trả lời một câu.

“Tên nhóc này không tệ, hai em đứng cùng một chỗ thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, rất xứng đôi.” Lúc trước phương bình đã từng gặp Cố Thịnh vài lần, ấn tượng coi như không tệ.

Người mặc quân trang luôn rất dễ khiến người ta có hảo cảm.

“Ha ha ha, chị Phương quá khen.” Trong lòng Thẩm Đường vô cùng vui vẻ, cô đáp lại.

“Không quá lời, thật sự rất xứng đôi, đúng rồi, các em muốn ăn gì?” Phương Bình nói.

“Cho em hai bát mì thịt bò, em ăn bát nhỏ, anh ấy bát lớn hơn.”

“Được rồi, cứ ngồi đi, lát nữa sẽ bê lên cho hai em.” Phương Bình vừa nói chuyện vùa đi vào trong bếp.

Thẩm Đường trở về chỗ ngồi, cô vừa ngồi xuống, Cố Thịnh bên cạnh lập tức quay sang nhìn.

“Gọi cho anh một tô mì bò lớn.” Thẩm Đường nói.

“Anh ăn có gì cũng được.” Cố Thịnh đáp lại một câu, anh vẫn nhìn Thẩm Đường chằm chằm, cảm giác nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ.

Bắt gặp ánh mắt nóng rực của Cố Thịnh, Thẩm Đường cười “ha ha”, cô cong mắt nói: “Anh nhìn chằm chằm em làm cái gì?”

“Anh thấy em rất đẹp.” Cố Thịnh trầm giọng nói.

“Đồng chí cố, anh thật sự biết cách dỗ người đó, trước đó từng luyện tập hả?” Thẩm Đường thăm dò hỏi.

“Không, em là bạn gái đầu tiên của anh.” Cố Thịnh liên tục giải thích, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến cô hiểu lầm.

“Người yêu đầu tiên hả, vậy sao anh biết?”

eyJpdiI6ImRPd1J4aVdYS2JjTTg5YTRJbDdqUHc9PSIsInZhbHVlIjoiMUJodEl3YWpuOVpYeEEzYVN4dzdFNkUrNXk4OVdxUGkzK0E1UGZ3XC96ZzZ5Z05mbFJsY25WeWNBckZKdUVcLzFhSkxNcWtIbXhcLzNuQVRFNGRYb2VKY1NkWVhLTlMxbFZTemwzSjhQR3VhXC9hVHBSMG5PT1wvaXFWVTgxM2NINXBnQU5DNzRsNVd0Y1g0UE5TVldQVk8wRGxcL2k0WUpCOVJ5UjJXZEdZTGt3aWIxRkR4bUlnbEZDcUtWdlwvU2lwVEtRdkdzNG9TSGdXS2t5YnJUYkNWTlZQczZtM0JXN1E4a3F4ZFMwR0pNdjBtQndBaW5TODU3TFlzeHZGVlwvaGd2cFNXRVNjeWJVZmU0dnV0blwvS1dZOVA1dWc9PSIsIm1hYyI6ImZiNDZjNzczMTY4MTAxNmU3YjE2MWY0YjBkNGVkNzA5OTQzMGFiMzUwODZiMWI4MjQzM2I4OTU3MjYyYzM4MDIifQ==
eyJpdiI6InVpa2RRZ3RwMlZXOVRxVjlnckpcL0Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJYK20zanIzMkE2S1lxQlZGSGkzM2cxOWVkTGJjVXEwSHY1aXhmTHF3bVFhU1p4T3FmM3EzVWhCc0k5TUVKYkFURmlzaElOVDg3SHJzSnFFdGdCaFIwUUdYXC9rNTBTUXlBYkpIK2IzY0RpeDQyKzBcL2M4ZE1aeTBYU21GYmE5VG9jSjUyVWRMR0RWMFp4T3VRcTFOclkyWnNNNFhaeTY4WWVlYlM0Mnc3NjYyQjVINVhGc1dCNENzNTV5S3pGZFE2VjE3a21XWmxjbk9UZlg2aHRcL0FvZzZWVzFqZFFqdGlDWWo4azZwZE1NTFFBTk9OTHJ3N1JjRTUrRHE0NjcrZzA2TmdxcnRtNlhJWlwva2VENVVRcjBCUT09IiwibWFjIjoiOGY3NGZjZGVlZWVlNDYyMjdmZDFlZjY1NjgwODhlZTQ2ZjJjNWU1ZWM2OGY0NTFhYjk0NDhmYjk4MjcyMzU2MyJ9

Thì ra Cố Thịnh lại là một người đàn ông rất hiểu biết, vừa mới quen biết được bao lâu mà đã biết cách dỗ dành người khác rồi, may mà lúc trước cô cảm thấy nếu làm người yêu Cố Thịnh thì chắc chắn mười ngày nửa tháng cũng không gặp được một lần, đồng thời theo tính cách của Cố Thịnh, làm người yêu của anh có lẽ cũng phải rất đứng đắn, không ngờ anh lại biết dỗ dành như vậy.

Ads
';
Advertisement