Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Chẳng trách người ta thường hay nói miệng của đàn ông là thứ quỷ dỗ người.

Nhưng mà Thẩm Đường được dỗ dành vô cùng vui vẻ, bọn họ cũng đã yêu nhau rồi, dù sao bạn trai biết dỗ dành cũng tốt hơn bạn trai không cạy được miệng.

Chẳng mấy chốc, mì thịt bò đã có.

Hai người cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Sau khi ăn xong, Cố Thịnh đi thanh toán rồi hai người cùng rời đi.

Cố Thịnh đưa người tới cổng trường đại học Bắc Kinh, trước khi đi, anh còn lưu luyến không nỡ nhìn thoáng qua cô.

“Được rồi, anh mau về đi, có phải khoảng thời gian trước anh rất bận không?” Thẩm Đường nhìn thấy Cố Thịnh như vậy, trong lòng cô dở khóc dở cười.

“Bây giờ đã làm xong rồi.” Cố Thịnh nhanh chóng trả lời một câu, sau đó anh im lặng hai giây rồi tiếp tục nói: “Buổi chiều em có tiết không?”

“Không có, sao vậy?” Thẩm Đường mỉm cười, cô nhướng mày nhìn anh.

“Vậy buổi chiều chúng ta đi xem phim đi, buổi chiều anh sẽ đi mua vé.” Vẻ mặt của Cố Thịnh vô cùng nghiêm túc như thể anh đang nói một chuyện vô cùng quan trọng vậy.

“Được, mười hai giờ em tan học, nhưng mà em phải trở về có chút việc, có lẽ khoảng một giờ rưỡi mới có thể ra cửa.”

“Vậy khi nào em tan học thì anh sẽ đón em.”

“Không cần, một giờ rưỡi anh cứ tới thẳng nhà thuê đón em là được rồi.” Thẩm Đường đáp lại.

“Cũng được.” Cố Thịnh đáp.

“Vậy em đi vào đây, tạm biệt.” Thẩm Đường vẫy tay, sau đó tươi cười quay đầu đi vào đại học Bắc Kinh.

Ở đằng sau Thẩm Đường, Cố Thịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, mãi cho đến khi bóng người cô biến mất ở khúc cua thì Cố Thịnh mới cất bước rời đi.

Cố Thịnh bước từng bước một, trên mặt thì nở nụ cười xán lạn.

Sau khi rời khỏi đại học Bắc Kinh, Cố Thịnh lập tức đi thẳng tới rạp chiếu phim, anh tìm mấy rạp chiếu phim kiểm tra hoàn cảnh, chất lượng chiếu phim một chút, còn có những nơi có thể đi chơi ở xung quanh vân vân mây mây, sau đó Cố Thịnh một quyết định chọn một rạp phim.

Mua vé xong, Cố Thịnh nhét hai tấm vé xem phim vào túi áo trước ngực, bây giờ anh mới cất bước rời đi.

Buổi chiều...

Cố Thịnh và Thẩm Đường cùng đi tới rạp chiếu phim, bởi vì thời gian chiếu phim vẫn còn quá sớm, Cố Thịnh đã dẫn Thẩm Đường đi mua một chút đồ ăn vặt.

Thẩm Đường đứng trước quầy hàng, sau khi nhìn một lượt rồi mới quay đầu nhìn Cố Thịnh nói: “Em muốn ăn bắp rang và nước ngọt, còn anh?”

“Anh không thích ăn ngọt, anh uống nước khoáng là được rồi.” Cố Thịnh giơ tay xoa đầu Thẩm Đường, sau đó anh nhìn nhân viên phục vụ ở quầy hàng nói: “Chào đồng chí, cho tôi một phần bắp rang, một lon nước ngọt vị cam và một chai nước khoáng.”

“Vâng, tổng cộng hết ba tệ năm mươi xu.”

Cố Thịnh lấy tiền ra thanh toán, sau đó cầm đồ rời đi.

Ở đây có rất nhiều người đi mua đồ, lúc xoay người, Thẩm Đường suýt chút nữa bị người khác đụng phải, nhưng Cố Thịnh đã nhanh chóng kéo Thẩm Đường lại.

Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Đường bị kéo như vậy, cả người lập tức bổ nhào vào người Cố Thịnh, cô va vào trong n.g.ự.c anh, gương mặt thì áp vào lồng n.g.ự.c đáng đập thình thịch thình thịch, ngửi hơi thở trên người anh.

Mặt già của Thẩm Đường đỏ ừng.

Mẹ nó, trái tim thiếu nữ của bà, thình thịch thình thịch...

“Ôi trời, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy cô, suýt nữa thì đụng phải cô rồi, cô không sao chứ?”

Thẩm Đường nghe thấy ở đằng sau có một giọng nói trong trẻo vang lên, cô quay đầu nhìn về phía giọng nói đó, là người vừa rồi sắp đụng phải mình. Khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, cảm giác đầu tiên của Thẩm Đường đó là khá quen. Sau một vài giây suy nghĩ, cô lúc lại trong trí nhớ hình ảnh của người này từ một năm trước.

Thẩm... Đông Tuyết?

Hình như cô ta tên như này, một năm trước khi ra nước ngoài tham gia thi đấu, lúc ấy bên cạnh cô ta còn có một người khác.

Thẩm Đường đánh giá đối phương, mà Thẩm Đông Tuyết cũng nhận ra Thẩm Đường. Dù sao những cô gái xinh đẹp như vậy thật sự không có nhiều, người từng gặp một lần đều sẽ không quên.

Nhưng mà, qua một năm rồi mà vẫn có thể gặp lại nhau, thật đúng là không thể không cảm thán một câu duyên phận.

Thẩm Đông Tuyết nhìn Thẩm Đường một hồi sau, sau đó lại phát hiện Thẩm Đường càng xinh đẹp hơn so với một năm trước. Cô ta nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Thẩm Đường một chút, trong mắt Thẩm Đông Tuyết lập tức xuất hiện sự kinh ngạc.

Một người đàn ông đẹp trai lại có khí chất như vậy thật đúng là không có nhiều.

Nhận thấy đối phương đang nhìn mình, Cố Thịnh vô thức khẽ nhíu mày, anh cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của đối phương rồi nhìn Thẩm Đường trong lòng mình nói: “Em không sao chứ?”

“Không sao, không bị đụng vào, chúng ta đi thôi.” Thẩm Đường mềm mại đáp lại.

“Ừm, vậy thì tốt.” Cố Thịnh trả lời.

Sau đó Thẩm Đông Tuyết nhìn hai người quay lưng rời đi, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng người đàn ông che chở cô gái, ánh sáng trong mắt Thẩm Đông Tuyết trầm xuống.

“Đó không phải là Thẩm Đường sao?” Một người bạn ở bên cạnh Thẩm Đông Tuyết đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.

Câu nói của người bạn lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Đông Tuyết, cô ta quay đầu nhìn người bạn rồi nói: “Cậu biết cô gái kia sao?”

eyJpdiI6IkQ0RmNjSnFnUlRKNWhualhaNFdaRFE9PSIsInZhbHVlIjoiR1NDVnh3WVNHandjajFhbGczNU16VnlNc0FrRm5GN0d3ZnZsR3doVTd3TzZyajU5OFhlbHpkK09JK1F5dFE5akllQ1ByRjRWQWJ5eDZtd3hlV0dhdGM1K0x2OHJYNmdETjJpK1V5M1JZa2NLc2pFRCtielBcLzI0amJjOTluVXFieTkyRys5Nkk5Q2dlZEdnUVRxTHprQW9tYUVFVnJyelh1eGs1eGdkU1E3YlV0UThnQm90SDJ5Vmc3UVl5bXozZnJrdmZlcVFQXC9tN2MxUjludHBGQ0s1MXllVnpmazhiYTRtaEI4QnZtUHllT0xaSmE1MkF2U0tvckErYXQ3U25rV1RVUTdrZ253bUhHZXRsMU1CXC9VTUlncWZsYUNodktQV0xkN2wyWnByRWpcL1dXbUxPOG9KQnBOdnAxV3lOTDRiRXFZS1YzYWNpUXJMTGNxa2plTmU1WmtDSUhXYm5RYlZ5RVJ0OXBwYXZMbnlQSWpMZU5LY2sxdzFFdWg0end5UTFyTm9FRmVoNEtGcXpQdE9XRjFKdVdlQjVYSlBwV1krZVRRZ2c3b3hlWklzNDJ5RFYrQ3FtSFhaVDU0b25LXC9DOG9wd0c0bWtEMVZDUE1lOE5tK1p0bjNJVktzTFN3MHl5Y2xGQ0lDSUlZR1NFYXdWRUNqV1poVTZSUThKeUxxYjZseWVmV3BoM2ZjaTdXYmJvajBDTG55ckQxblpFNW5GNUh2c0pMNWJxR0g2ZHROQnJyXC9cL1pjRFlqc1wvQUIxbUNhZHRDUXYrakhMRjZIeEo1ZnRFYVYwdndLUTA4TWx1eGVKcjBDRVwvaVBPaFwvZlZhWTd5OGFVKzN3XC9HUkphRDF2SUNYb0FvUmRCM3ZMcEtWa1lERjhXYitUNFwvZTV2YXc3cFVQMGI5VVNJRkQ1ZFFVYWJmRzcyN2Y2TVVXMmVxeWVpWTlVc2lEc24rb2tha3Vrc3Y3V001ZWJIeEJMZGJIMkpDNUF5SUk2XC9iWUc5T2V0bnYySFRoSlE4MlcrcnlES1l6RHNia3YzTkljaXVoRlUxSTVZMVFhUmIzZFllWmxkRXU4ajNnODJTTzZmZVlDT2prWEExTG9ZWUgwMWpuZkVqMWhwbGVWTVwvNmI1VDNVZlVCc1owbGF1Nm9BaFlVUVwvU05OeEV5UklQVEFFYTlZNk1lK09lOXRoeDREYVdVbUdQN3VTbnJTNVpDaUhkajlMUlBOelA0R2VKZlRRMmZwTGltQzZhc1lKS09JYjJDQzd3STI2ODZIb3BLTldCY01yZWNTcGI1djgrSWtURFFQd2ozNW1ndzZMcWtnRUZ1UnJybEpiSjF0QkVHaSs5RmdwSDM0ZUxvUW9uSklLa3JGRUN4Um9hRzBubytLMDRONHFHYzAwd2NcL1N6Y1ZLclFtZDNZNHo0cWNieWtjR3lMdVJNQ2YrZlVZTW1HQ1hHSFdaTm9KWG1pZjJLdHM4dmdsQk1QV1wvZit3UmswWENJYUVIVzNHTHQ0WEUzZFNaZlVTS2piVDhpOFRVY3VZNzc5QU1RWmd0eTZWOHZZS09Tb25ZSTVxUVVWbXhBVkdVMWJlRGl4RFE2RnhubnkrenVxd04zQXFmQndtTTVwYVlqWjVUaFE4WXhWTmlqa2dCRzZkS0tjcUlNTnVjV0RXUUpxNVFQNDA3VmhKT0IwR1U5N1ZGVmY2YzRRY2lrWWZNMzAxMWpRSUNsOHpBQjZISm9NTU4zUnlOajFPdU15WVVnXC9jVFdoWHU1NUxsb0RzMUxFamdWTWpEUWwxaXFHaFp4c2RPY1RQN1YyN01oYkl0N0RzdVVQU2ozZHlsMUVzanppYTNma3c3XC9YT2xBdSt5Z3FjNTE5N3VqWVpiS3hCWTNnV055dHJnR3N4V1F2SkpYT0FZZ2JMNmtFQVZIZ2kycEQ0Y3ZDRU1mblJjSWRKZXRqdTNsTGd5c2xwTXJzV3g4YXlnbmhUbzc4Z2QrWVwvUExPUjdMbmxSSG5tOFwvRU9jZWQrRjd5K0RGaTlURnRnb3hCZ3lpS1JOUlF1amdDMitkZjFkUXhjRGZ4QWNmbERobFgxQWRpQzVZYlFkY3N5VUZpQXJDMDJ3NGJnTVlkb3NjZzdFcFhORVdnZWZkSWxZSVhLa0pYT05LbU40R0RLdmVIREhZc1daSjBGbEFvZjR3cVk5WFBickk4XC9iOEpcL29iSE13ZkVEY09KVE1RU0NMMVpVUjlQUXREXC9ZcU5LVUI5YjdwWmxYb04wS3h5djRkMURubDc4dTR1UGFoM0Q4PSIsIm1hYyI6IjM3ZmRiY2ZhODNiOGYwZDkyMjY4Y2VjYTc5MGQ4MmZhZTU5YjJhODRjMmU4YTMyNzNhMGUxZGY2OWI4MTBjMmEifQ==
eyJpdiI6IkR1c3pRUndPZDhwVDRoV3cwKzBOTGc9PSIsInZhbHVlIjoib2RLWmRZa1wvSENlOEl4QUdnR0RKK3RRTzFpaUI5RlZRRmJDbEFNVG02SGN2NGNxUGlxVzA4WTdVRGg3QmRnK3R5YXgwdUFSVStYcFlhR3lXUXJcL2xNZkFXaEtuU3M0Y25IbG8wYkpWRkdXVzNzeEh4WHdMakZHOElleGZ3YjFXUElVQndlMFpjWnM3dFwvaDV3VDhyNVpYY1wvOEFcL01QaXFLYllIc1JxcUZqTmRmajNaMVN2ZkdCMkg3a2YwbmxzMHJRQVRhUm5rVExMcFJObldINk85VHE0S0ZWUjBcL1NveDV3RnhUcktHZkVRY05pOFBUM2x2VkdIaGpUbDNjazhkaDM3VXFWYWVINkloMlwvc0N6RFo3UnFOQ2NuaXlXUWVBMmdhM2Q1T0s0VUNTR0h6eEVcL1ZNWGlBVGgxMUZXOGROK0cyQ0ViZE83RGFTVEk2dDRzWEZKazA5V2RrTkF1bW5yR0dxQzVQbjhHa2UyOWl4RE5zNHFQVkZsRmRHNkdGM2hYRFVGQ25teHRVOHdXWU84dUp5OVVKYVVzWHhBdGJ2SnFTQVVjcDBOOE9SRUdPT1R0OXZ4UU55UWtqczNQQzJGbWdVNWpxdnB3YTVhNWd6RTFuNmcwR0oyNFh5dG1vS0ZHcndXYjNicHpvRGZHQjdsSjZ0TXk0bWhMeFNLUUZsRHFcLzk0OXpkVG80eDFoVjI2TnNOMlhcL3YwU3djUkRHaTE4dE80bXdlTUV4RTJHQTlMOERBQ3hLNXdhajFQN1c5dnlrTlFDaHJWSXNUZytESDhkOVpJVEZlZVNiUFlKT2lwRTl1QlwvWVdaZmFEbEw4WUxocDRIemZPSktpRFp3akljN1VJajlvZ2VueDNwcVJVK3lsbll6SmJ3NEhzaEFpVDhHbDVVTkdwdDc3QmNUamJiQXFcL3RrNEZWSnJcL0t3T3VkRzV5cm9RaGRwSUJ1ODlwYUxPQ3puc2tianpQRkd6ZFNnR0lcL1wvakRCd2RZamJuZE4xeFdoWjNjekJhQ1lxS09tcExqd0Y3Wlc4TnlHT056VkR1TEY5cWV2emZHNWNsanR2czhwMUg5ZzQ0eitDNERDdmx6ZENPSzlRbG1MQ09Yam1QMFJFYWNmYzBld1VqY2pYS3l2dDJCbXdkcjZYYVgzbHdRWnpLMnU2RFhRcDM0aGQram9RTzdRYjNzam9YQWIiLCJtYWMiOiJlMzhkZjRlOTk0YjU1OWJhMDBiNWUzZmRkZWRjZDMxNjk1NDJjODM3ZWMyZjM3N2FlODUzNjdkNmFlMzQ4M2I3In0=

Thẩm Đông Tuyết nghe bạn mình nói vậy, cô ta cười nhạo một tiếng: “Trên thế giới này đâu ra nhiều cô gái trâm anh thế phiệt như vậy, nhìn quần áo trên người Thẩm Đường mà cậu không không nhìn ra à, cả người từ trên xuống dưới từ đầu đến chân cộng lại chắc chắn không nhiều hơn một trăm đồng tiền. Còn trâm anh thế phiệt gì chứ, lấy đâu ra trâm anh thế phiệt nghèo như vậy?”

Ads
';
Advertisement