“Cố Thịnh, em muốn vào nhà.” Thẩm Đường cười nói, vừa nói cô vừa đong đưa bàn tay đang bị anh cầm chặt, ra hiệu cho anh mau chóng buông ra.
“Anh không muốn tách em ra.” Cố Thịnh nói một câu.
“Ngoan, sáng sớm mai anh nhớ tới đưa bạn gái đáng yêu của anh đi học nhé?” Thẩm Đường cười dỗ dành.
“Vẫn không muốn tách em ra.” Cố Thịnh lại nói.
“Khụ khụ, anh đủ rồi đó, hôm nay anh về nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Đường tươi cười rồi nhón chân lên, cô giơ một bàn tay khác lên rồi cố gắng nhẹ nhàng xoa đầu người đàn ông.
Mái tóc của người đàn ông có hơi cứng, sờ tới sờ lui cảm giác rất gai, khi sờ đầu Cố Thịnh, Thẩm Đường có một loại cảm giác được sờ đầu một con hổ vậy.
Ha ha ha, chính là cảm giác này, cảm giác rất kỳ lạ.
Thử tưởng tượng mà xem, một người đàn ông to cao gần một một mét chín cưng chiều hạ người xuống để bán ờ đầu, cảm giác này... thật tuyệt.
Một lát sau, Thẩm Đường thu tay lại, mà Cố Thịnh cũng đã buông tay ra.
“Được rồi, em buồn ngủ, em muốn nghỉ ngơi, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Đường nói xong thì vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cô ngọt ngào nói: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”
“Được, anh nhìn em vào rồi sẽ đi.”
“Vâng, tạm biệt.”
Thẩm Đường bất đắc dĩ quay người lại, cô mở cửa, đi vào, sau đó chậm rãi đóng cửa trong cái nhìn của Cố Thịnh.
Ôi trời, cảm thấy bạn trai có hơi bám dính.
Vốn tưởng rằng là một con sói uy phong lẫm liệt, kết quả lại có một chú chó săn nhỏ nhỏ đeo bám đáng yêu.
Nhưng mà, cảm giác cũng không tệ lắm, rất đáng yêu.
————
“Cố Thịnh, gần đây cậu đang bận việc gì vậy?”
Tô Chấn Hưng ở bên cạnh nhìn Cố Thịnh thay thuốc, trong lòng anh ẩ rất buồn bực, mấy ngày gần đây thật sự không thể nhìn thấy Cố Thịnh, nếu không phải vừa nãy anh ấy dậy sớm ngăn người lại thì có lẽ bây giờ cũng không nhìn thấy Cố Thịnh ở đây đâu.
Gần dây Cố Thịnh thật sự là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả một nhóm người ở Bắc Kinh nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ này, đám người bọn họ thật sự không ai biết Cố Thịnh đi đâu, cũng không gặp qua một hai lần ở trên đường.
“Gần đây có chút việc, rất bận.”
Động tác bôi thuốc của bác sĩ không được tính là dịu dàng, dù sao ông ấy cũng đã là một lão già rồi, không phải những hộ sĩ nhỏ dịu dàng kia.
Vết thương có vẻ hơi đáng sợ, Cố Thịnh nhịn đau đến mức trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“Cậu bận cái gì chứ, cậu nói xem cậu cũng chỉ là một con cẩu độc thân giống như tôi mà tôi, có gì có thể bận được chứ? Đúng rồi, Thiệu Đông hẹn chúng ta buổi tới tới ăn cơm, đợi lát nữa ra khỏi bệnh viện cậu cũng đừng trốn đi mất, đến lúc đó buổi tối lại không tìm được người.” Tô Chấn Hưng nói, anh ấy nhìn vết thương của Cố Thịnh rồi thầm nói: “Vết thương của cậu không được dưỡng thương tốt thì phải? Hình như có hơi sưng lên rồi kìa?”
“Không có, vẫn chăm rất tốt.” Cố Thịnh thản nhiên trả lời một câu, sau đó tiếp tục nói: “Buổi tối tối có việc rồi, không ăn cơm được, các cậu tự ăn với nhau đi.”
“Không phải chứ Cố Thịnh, cậu bận rộn cái gì? Nếu cậu không nói rõ thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, anh em chúng ta họp mặt cùng ăn một bữa cơm, có chuyện gì có thể quan trọng hơn anh em chứ, cậu nói xem nào, bây giờ cậu nhất định phải nói ra một hai ba bốn năm...” điều.
“Ở cùng bạn gái.”
Một chữ cuối cùng Tô Chấn Hưng còn chưa kịp nói xong thì đã nghe Cố Thịnh đột nhiên nói như vậy.
Tô Chấn Hưng sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, anh ấy mở to mắt nhìn Cố Thịnh.
Cái gì, cái quái gì vậy?
Ở cùng bạn gái?
Tên chó chét Cố Thịnh này có bạn gái từ khi nào vậy?
Một chút tiếng gió cũng không có mà đột nhiên lại có người yêu!
“Không phải chứ Cố Thịnh, cậu để tôi bình tĩnh lại đã.” Tô Chấn Hưng gãi tóc , sau đó hỏi: “Cậu có bạn gái từ khi nào hả? Mấy ngày nay sao cậu lại có thêm một cô bạn gái hả? Không thể nào, Cố Thịnh cậu lợi hại như vậy sao? Còn nữa, bạn gái của cậu là ai thế? Có phải là người trong đoàn văn công ở giới chúng ta không? Hay là một nữ binh hả? À, không đúng, nếu thật sự cậu thấy vừa mắt thì đã không đợi tới ngày hôm nay rồi đúng chứ?”
“Đừng đoán nữa, không phải ở trong giới chúng ta, càng không tham gia quân đội.” Cố Thịnh nói: “Em ấy là sinh viên.”
Nghe thấy hai chữ “sinh viên”, đôi mắt Tô Chấn Hưng lập tức sáng rực lên, anh ấy càng tò mò về cô bạn gái mà Cố Thịnh đang che giấu này.
“Sinh viên, học trường nào vậy? Bao nhiêu tuổi? À, không đúng, bình thường cậu đều ở cùng với tôi, từ khi nào cậu có thời gian tìm một bạn gái là sinh viên đại học thế? Được đó Cố Thịnh, hành động rất nhanh đấy!”
Tô Chấn Hưng lải nhải liên tục, nhưng mà mãi cho đến khi thay thuốc xong, hai người đi ra khỏi bệnh viện rồi mà Tô Chấn hưng vẫn không biết được cô bạn gái bí mật trong lời Cố Thịnh là vị cao thủ nào.
Có thể bắt được Cố Thịnh thì chắc chắn là cao thủ rồi!
“Được rồi, có thời gian thì tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp các cậu.” Cố Thịnh bị Tô Chấn Hưng lải nhải đến mức thiếu kiên nhẫn.
“Thôi đi mà, chọn ngày không bằng đúng ngày, ngay tối ngày hôm nay, cậu dẫn theo bạn gái cậu cùng đến ăn cơm, để chúng tôi xem một chút rốt cuộc người lợi hại như thế nào mà có thể khiến cây vạn tuế Cố Thịnh nở hoa.” Tô Chấn Hưng trêu chọc.
“Tôi còn phải hỏi xem cô ấy có rảnh không đã, nếu không rảnh thì chắc chắn không được.” Cố Thịnh nói.
“Ôi trời ôi trời, Cố Thịnh, cậu sa đọa rồi, cậu thay đổi, từ khi nào cậu trở nên nghe lời như thế hả? Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có phải chuyện gì lớn lao đâu, cậu còn không thể làm chủ sao?”
“Ừm, không thể, vẫn câu nói kia, nếu rảnh thì tôi sẽ dẫn người tới.” Cố Thịnh nói xong thì dùng vẻ mặt ghét bỏ lườm Tô Chấn Hưng rồi nói: “Cậu cũng đừng có đi theo tôi nữa, một thằng đàn ông trưởng thành cứ đi theo tôi cả ngày làm cái gì, tôi đã có người yêu rồi, cậu như vậy, sau này lại khiến người yêu tôi hiểu lầm là cậu thích tôi.”
“A, cậu không biết xấu hổ à, khiến tôi nổi hết da gà rồi đây này.” Tô Chấn Hưng xoa cánh tay.
Nhớ đến lời vừa rồi của Cố Thịnh, ôi trời, mẹ nó kinh khủng quá, lại nổi ra gà rồi này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất