Cố Thịnh vẫn không nói gì, anh mím đôi môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, trong sự nghiêm túc này còn có thêm một chút sự xoắn xuýt.
Giáo sư Khương nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi của Cố Thịnh, trong lòng thoáng nghi ngờ, ông cụ nhìn chằm chằm Cố Thịnh, sau đó hỏi: “Cố Thịnh, vẻ mặt này của cháu, có phải cháu đang giấu diếm ông chuyện gì đúng không?"
Trong lòng Cố Thịnh giật mình thon thót, anh im lặng một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ông ngoại, lúc đầu cháu tới là muốn nói chuyện này, nhưng hôm qua cháu có việc phải ra ngoài nên chưa kịp nói với ông.”
“Có chuyện gì, sao nhìn cháu nghiêm túc thế?” Giáo sư Khương tưởng rằng việc này liên quan đến công việc của Cố Thịnh, ông cụ vội vàng ngồi thẳng người, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Cố Thịnh nhìn dáng vẻ này của giáo sư Khương, trong lòng càng cảm thấy không chắc chắn, nhưng chuyện này vẫn cần phải nói ra, cùng lắm thì lát nữa anh bị ông ngoại đánh gãy cái chân chó này rồi vào bệnh viện thôi.
Chết sớm c.h.ế.t muộn thì cũng là đều chết, không bằng cứ chịu một đao cho thống khoái đi.
Vì vậy, Cố Thịnh đã nói.
“Ông ngoại, nếu như cháu nói, cái người đàn ông không đáng tin cậy theo lời của ông là cháu thì sao ạ?” Cố Thịnh hắng giọng một cái, anh nhìn ông ngoại.
Ở một bên khác, giáo sư Khương có hơi ngơ ngác, sau khi sắp xếp lại câu nói vừa rồi của Cố Thịnh, ông cụ lập tức trừng to mắt nhìn anh.
Đợi một lát, để ông cụ sắp xếp lại đã.
Ý của Cố Thịnh là...
“Cháu nói người đang hẹn hò với Thẩm Đường chính là cháu sao?”
“Vâng.” Cố Thịnh trả lời.
“Vì vậy, hôm qua Thẩm Đường đi muộn cũng là bởi vì cháu sao?”
“Ông ngoại, cái này thì cháu có thể giải thích, chuyện là thế này, tối hôm trước cháu và một nhóm bạn cùng đi ăn cơm, vì vậy đã dẫn Thẩm Đường cùng đi gặp bạn cháu, trong lúc ăn cơm, Thẩm Đường bất cẩn uống nhầm rượu, sau đó say rượu, vì vậy hôm qua cô ấy mới đến muộn.”
“Cháu còn để Thẩm Đường uống rượu?” Giáo sư Khương đột nhiên nâng cao giọng, âm lượng này có lẽ cả tầng trên và tầng dưới đều có thể nghe thấy được.
Giáo sư Khương quát xong một câu này, sau đó ông cụ lập tức đứng dậy rồi đảo mắt nhìn xung quanh, khi thấy cái chổi lông gà được đặt trong hộc tủ, ông cụ vươn tay quơ lấy cái chổi lông gà đánh vào người Cố Thịnh.
Vừa đánh, giáo sư Khương còn răn dạy.
“Cái thằng ranh con Cố Thịnh nhà cháu, từ nhỏ ông đã biết cháu là đứa láu cá rồi, uổng công ông cảm thấy cháu láu cá mà tìm đến cháu? Cái gì mà có người yêu ảnh hưởng đến việc học cơ chứ, bây giờ ông xem như hiểu rõ rồi, yêu đương với người khác ảnh hưởng đến việc học tập, còn yêu đương với cháu thì không đúng không hả?”
“Cháu lừa con gái nhà người ta thì cũng thôi đi, đằng này cháu còn dẫn người ta ra ngoài uống rượu, ông thấy cháu là đang ngứa da rồi đây mà!”
“Dừng lại, cháu đừng có chạy, hôm nay ông chắc chắn phải xử lý cho!”
Sau nửa tiếng, giáo sư Khương chứng minh đầy đủ câu nói “Càng già càng dẻo dai”.
Thư Nhiên vừa đi vào cửa đã thấy lông gà bay khắp nhà, còn cái chổi lông gà buổi sáng bà cụ vừa dùng đã chỉ còn lác đác vài cái lông, nhìn cái chổi lông gà tội nghiệp quả thực rất đáng thương.
“Ôi tời, một già một trẻ các ông ở trong nhà làm cái gì vậy hả? Nhìn xem cái chổi lông gà của tôi bị hai người làm thành cái dạng gì rồi đây này, cái này mua không tốn tiền à?” Thư Nhiên nhíu mày, bà cụ nhìn giáo sư Khương rồi hỏi: “Ông nó, ông nói trước, rót cuộc chuyện gì khiến hai ông cháu thành như vậy hả, còn nữa, Tiểu Thịnh đã lớn như vậy rồi, ông còn ra tay đánh thằng bé làm gì thế hả? Có lời gì không thể nói chuyện được à?”
“Hừ, đúng là tuổi không còn nhỏ nữa rồi, con heo này trưởng thành biết đi ăn rau xanh nhà người khác rồi đấy.” Giáo sư Khương cười nhạo một tiếng, ông cụ trả lời.
“Có ý gì hả, ông nói vậy là có ý gì? Nói rõ, nói chuyện rõ ràng, nói tiếng người đi!” Thư Nhiên trừng mắt nhìn giáo sư Khương.
“Tôi không nói, để thằng bé nói.” Giáo sư Khương đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, ông cụ thở phì tỏ thái độ.
Nhìn dáng vẻ này của bạn già, Thư Nhiên lại nhìn sang cháu trai Cố Thịnh.
Cố Thịnh bắt gặp ánh mắt của bà ngoại, đầu tiên anh nở nụ cười lấy lòng bà ngoại, sau đó mới nó: “Bà ngoại, à thì, cháu có người yêu rồi.”
“Ôi trời, có người yêu rồi à, rốt tốt, là con gái nhà ai vậy, người ở đây, dáng dấp thế nào, khi nào có thời gian thì dẫn về nhà để chúng ta nhìn thử được không? Cháu nói xem cháu đấy, có người yêu rồi mà còn xấu hổ vậy.” Thư Nhiên trêu ghẹo nói.
“À, vậy bà để thằng bé nói xem đối tượng của nó là ai đi.” Giáo sư Khương ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu.
“Là ai vậy?” Thư Nhiên thuận theo lời này của giáo sư Khương mà hỏi một câu.
Cố Thịnh cười nịnh nọt, anh đáp: “Thẩm Đường ạ.”
Khi Thư Nhiên nghe được cái tên “Thẩm Đường” này, bà cụ ngơ ngác nhìn sang giáo sưe Khương, trong mắt viết rõ một câu “Có phải là Thẩm Đường mà trong lòng tôi đang nghĩ không?”
“Chính là người mà bà đang nghĩ đấy, cháu ngoại tốt của bà thật sự đã trưởng thành rồi, đã biết ăn cải trắng trong đất nhà người khác rồi, nhưng chỉ thế thì tôi không đến mức phải đánh nó, vấn đề là Cố Thịnh vậy mà lại dám dẫn Đường Đường ra ngoài ăn cơm uống rượu với đám bạn của nó. Một cô gái như Đường Đường, Cố Thịnh lại làm ra chuyện như thế, bà nói xem có phải là chuyện của con người làm không hả?”
Thư Nhiên nghe thấy giáo sư Khương nói vậy, bà cụ lập tức đen mặt rồi nói: “Đáng đời bị đánh, ông nó, ông đánh vẫn còn nhẹ đấy, trong bếp tôi vẫn còn một cái chổi, lần sau ông muốn đánh thì cứ lấy cái đó mà đánh, đánh hỏng tôi cũng không đau lòng.”
Cố Thịnh ngơ ngác, anh thật sự là cháu ruột sao?
Đôi vợ chồng hợp lại khiển tránh Cố Thịnh ròng rõ một tiếng đồng hồ rồi mới bỏ qua cho anh, sau đó giáo sư Khương lại gọi Cố Thịnh vào trong thư phòng.
Đôi vợ chồng ngồi trong phòng khách phát biểu ý kiến về mối quan hệ người yêu của Cố Thịnh và Thẩm Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất