Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đường.” Sắc mặt của Chung Hỉ càng kỳ lạ hơn, cô ấy xoắn xuýt một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Cậu nói xem, điều kiện của cậu tốt như vậy thì sao cậu lại tìm một đối tượng như thế chứ? Nam sinh trong trường chúng ta theo đuổi cậu nhiều như vậy, cậu cẩn tận lựa chọn một người cũng được mà, cậu đang làm gì vậy?”

Thẩm Đường không hiểu Chung Hỉ đang nói cái gì, nhưng mà Thẩm Đường cũng không ngu ngốc đến mức không nghe ra lời này của Chung Hỉ không được bình thường, cô sầm mặt lại rồi thử hỏi: “Người yêu của tôi thế nào?”

“À thì, tôi nói thật, nhưng cậu đừng tức giận, à, đối tượng kia của cậu có phải hơi lớn tuổi rồi không? Điều kiện của cậu muốn tìm một người có tiền, nhưng không nhất định phải tìm người lớn tuổi đâu.”

Khoan, đợi một lát!

Dừng lại một chút, Thẩm Đường mở to mắt, cô giơ tay ra hiệu cho Chung Hỉ dừng lại, trong lòng sắp xếp lại lời nói một hồi: “Cậu vừa nói cái gì, đối tượng của tôi lớn tuổi sao? Đối tượng của tôi còn chưa qua tuổi 25 mà được coi như là lớn tuổi sao?”

“25? Không phải là bốn, năm mươi tuổi sao?” Chung Hỉ cũng ngơ ngác.

Thẩm Đường bị chọc tức mà cười phá lên: “Cái này ai nói vậy, tôi tìm một người bốn năm mươi tuổi, đầu óc của tôi không dùng được nữa rồi à? Chuyện này cậu nghe ai nói vậy?”

“Lời đồn gần đây trong trường học đó, chuyện này rốt cuộc là ai lan truyền thì tôi không rõ lắm, nhưng mà Thẩm Đường, chuyện này cậu vẫn nên giải thích một câu, có rất nhiều người đều thầm cho rằng cậu thật sự tìm một người bốn, năm mươi tuổi đó.” Chung hỉ nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì lập tức tin tưởng Thẩm Đường.

Khỏi cần phải nói, với điều kiện của người như Thẩm Đường, muốn tìm bạn trai có tiền không phải là một chuyện vô cùng đơn giản sao, trên thế giới này cũng không phải không có người trẻ tuổi có tiền, đúng không?

Thẩm Đường phải nghĩ quẩn cỡ nào thì mới có thể tìm một ông già bốn năm mươi tuổi, thật ra khi nghe tin này, Chung HỈ cũng cảm thấy không đáng tin rồi.

Vì vậy, bây giờ khi nghe Thẩm Đường nói thế, Chung Hỉ cũng không có bất cứ suy nghĩ gì khác.

Còn ở trong ký túc xá, bây giờ mối quan hệ bây giờ của ba người rất phức tạp, nhưng trong tay Chung Hỉ không có đủ tiền, nếu không cô ấy cũng muốn ra ngoài thuê nhà ở.

Nghĩ đến chuyện trong ký túc xá, Chung Hỉ không khỏi thấp giọng bàn tán: “Thẩm Đường, cậu biết không? Dư Dao Dao ở bên Quản Hưng Hoa rồi, cũng không biết trong đó xảy ra chuyện gì, dù sao Quản Hưng Hoa đã chia tay Tô Mạn Mạn. Gần đây trong ký túc xá ngày nào cũng như làn sóng ngầm, tôi ở trong đó cũng không dám thở mạnh.” Chung Hỉ vừa nói vừa vỗ ngực, cô ấy tỏ vẻ một nữ hán tử cũng bị chuyện của hai người khác trong phòng ngủ dọa sợ.

Thẩm Đường nghe thấy Chung Hỉ nói vậy, hiếm khi trong mắt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, Quản Hưng Hoa ở bên Dư Dao Dao sao?

Chậc... Chỉ có thể nói, cái giới này thật loạn mà.

Sau đó Chung Hỉ lại buôn một vài chuyện, đến khi Thẩm Đường ăn xong chuẩn bị rời đi, Chung Hỉ vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, cô ấy làm bộ muốn kéo Thẩm Đường lại sung sướng trò chuyện một lần.

Nhưng mà Thẩm Đường thật sự không có quá nhiều hứng thú với mấy tin đồn này, cô chào tạm biệt rồi lập tức rời khỏi nhà ăn.

Buổi chiều, Thẩm Đường đến ngành kỹ thuật học ké, mãi đến hơn năm giờ cô mới rời khỏi trường học.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Đường tiếp tục lăn lộn với “Nhị Cẩu Tử” sắp chào đời, đến chín giờ tối cô mới nhận ra, hình như hôm nay Cố Thịnh không đến tìm mình.

Đối với chuyện bạn trai không đến tìm mình, Thẩm Đường chỉ nghĩ tới trong chốc lát rồi ném ra sau đầu, nghề nghiệp của Cố Thịnh rất đặc thù, anh cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh cô được.

Hơn nữa Thẩm Đường cũng không phải kiểu người có tính cách lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh, thật ra cô cũng rất bận.

Cho nên, đúng thế, cô bận rộn đến chín giờ, bây giờ đang định đi ngủ nên mới không có thời gian nghĩ đến bạn trai.

Ở một bên khác, Cố Thịnh quả thực đang bận chuyện gì đó.

Ngày hôm sau, Tô Chấn Hưng đi cùng Cố Thịnh vào bệnh viện.

Hôm qua trong lúc thi hành nhiệm vụ, vết thương của Cố Thịnh bị rách nên hôm nay phải tới đây để thay thuốc.

Trong lúc thay thuốc, Cố Thịnh không rên lấy một tiếng, anh trầm mặt suy nghĩ về nhiệm vụ ngày hôm qua.

Tô Chấn Hưng ở bên cạnh vừa nhìn Cố Thịnh như vậy thì lập tức biết anh đang nghĩ cái gì, anh ấy tiến lên hai bước nói: “Cố Thịnh, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì.

Cố Thịnh mím đôi môi mỏng không định trả lời, vẻ mặt vẫn âm trầm như vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc đầu Cố Thịnh định đi tìm Thẩm Đường, anh nghĩ có lẽ Thẩm Đường vẫn còn ở trường, vì vậy Cố Thịnh định đi đến chỗ ông bà ngoại trước, dù sao nơi đây cũng cách trường khá gần, muốn đi tìm người cũng rất tiện.

Khi Cố Thịnh vừa vào nhà giáo sư Khương thì đã thấy giáo sư

Giáo sư Khương nhìn thấy Cố Thịnh đi vào, động tác đầu tiên của ông cụ chính là đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Cố Thịnh qua đó.

Rất rõ ràng, ông cụ có lời muốn nói.

Cố Thịnh vừa đi qua, anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh giáo sư Khương rồi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm tcs của ông cụ, sau đó hỏi: “Ông ngoại, sao vậy, nhìn ông nghiêm túc như vậy là có chuyện gì sao?”

“Ừm, có chuyện.” Giáo sư Khương gật nhẹ đầu, ông cụ đột nhiên nói một câu không thể hiểu nổi: “Ông cảm thấy chuyện lần trước cháu nói vô cùng có lý.”

“Dạ?”

Cố Thịnh không hiểu tỏ vẻ: Lần trước anh nói cái gì cơ?

“Chính là chuyện lần trước cháu nói nếu có người yêu thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, chuyện này ông cảm thấy vô cùng có lý, gần đây Thẩm Đường có người yêu, mà chuyện ông cảm thấy vô cùng lo lắng đó là bởi vì có người yêu, hôm qua Thẩm Đường không chỉ đến muộn mà còn trốn tiết, tình trạng này rất nghiêm trọng.” Giáo sư Khương trầm mặt, ông cụ tiếp tục nói: “Vì vậy ông cảm thấy đối tượng kia của Thẩm Đường không đáng tin cậy.”

Cố Thịnh không lên tiếng, ông ngoại nói anh không đáng tin cậy ở ngay trước mặt người trong cuộc là anh, anh còn có thể nói được gì chứ?

eyJpdiI6IjdUODV4SVNWMVZuYXBsT0gxS2diUnc9PSIsInZhbHVlIjoiZDFhQWVpVkgzYWN0ZUhjc1dSV3MxRkZ2bXd3bHBFaGJJd1gzbk01Tmtmc20rOUZ0RWVHZlh2REVjcm5YdDRId0RSV0cxM0o5YVlYcyt5UHcrTSt0cVZKSjNTalpiN1NOWHhQbGNaQjJ2UzhhSDVYMUVlOFZcL2pcL2ZOTjVNbTBKY1NqanZEY1JQVUNsSEhhXC9HcWNzdUtNekwzaUQwK1BuMjNoWHNHclpPOENNOWltUWx5WWlKRGhUcTdBdGdzQ00yc0JTd3VzXC9WaW0rdnRieUQ2eDhoMFgwUG1Cc1l3Z2FuTjlzY0ozb09tYzVmRjJ5eW1GSDVaT2NuVDZwSUdTTUU2M0w0T0l0S25rb0YxeEpEQUl5YnJoSk1UeDJRRDhHZ3M4dURhSTNBbzVuTlhyZnBoVkcrN1pYOTBGVmt4OUhQTXJcL0tMRDN4cEJGdWIwdkFuekM4UzBETlFnRHlwa1BGTmtoWFRRNnluNDg3azZyTUdRNHkwTE83YlRMUVBaXC9YQTlFTUdyQnVSWlpoWFR3SnJQVTZHMENRaDdxR0luQWliWEJzajFCNkp3ZW9JUGNJXC8zcTFyaU9nU3p1VDV6ZVdYdEtzYTdqTWdoTEx6WkhcL0JCVVdiYjY0M3FlZk9Ebk41Q3dhT2NKaFRJVjBlMnFcLzljZjFsTnZPNzRYS0szckYzQXZCRUljMjgxNDgxV0M3eTJIdWxheCtRK1hRQVhNbGd4Wk5sekVVVUVETldjRGNrbkVaT1U2NmpTRkRCZnkzY2VTOGd1NmR2N3pqcnRscTJvYVdLQT09IiwibWFjIjoiZjQyMDAyZDhjODM1ZTQ4Yjc2OTU5ZmUxNGMzMWU5ZjJhNDAyYjcwMTc2Mjc5NTRmN2MyY2U1MTczYzM1MGY0MCJ9
eyJpdiI6IjhpenkzUmFaMTFMd1BRdE5HSmFmdlE9PSIsInZhbHVlIjoiYWRhT0U1eklydjhuN2Z5THVUcldJRm9IRFJrMU1cLzlmcG9cLzVwVzQ0clJXa0llUEpxVE12WEN0eTVpXC9xZXRNNHNGOW9rY2pVbEFPSDVXS3NLVEsrVkY0ZVwvbnVncFBodkN0R1JFRkkrR2FBTlk3NmlMXC85NlArR1hZeEh2WFc4RE9PWHppc1llRWhVTTZqdUJYaWpKSW0xVW1yMDlkOHVtbFJ4dXpiZWtFU3hxSXA2eFVcLzcrNHA2cjZseFZSeGNWSGJjWm53eWZ4c2NpRTljN3ZEQ0thWG8xS2g0NjBSVHc1XC9DTFc1OXREbDE2aDBJOU13aVg1UFwvN2RKenBGZkpqT2x0V0dzb29janVTb3E1QjNJeVlDZz09IiwibWFjIjoiMmVlMTZhNTBhN2Q1OGFiZWZlZjE3ODgyNjQ4MGQ5ZjdhNTA0MGMxOTQ0NWE4MzljNzM4NGFiYWY1MTY1MjZlNSJ9

“Cháu nói thử mà xem, mới có người yêu không bao lâu mà đã đi muộn về sớm, lỡ như ở bên nhau lâu dài rồi càng lơ là việc học thì làm sao bây giờ? Ông không thể trơ mắt nhìn một người tài lầm lỡ như vậy, Cố Thịnh, từ nhỏ cháu đã có nhiều ý đồ xấu. Hay là cháu cho ông một ý tưởng đi?” Giáo sư Khương lải nhải liên tục.

Ads
';
Advertisement