Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ông Lý khởi động xe, khi đang chuẩn bị lái xe thì lại đột nhiên lơ đãng nhìn thấy một đôi nam nữ ở phía trước cách đó không xa, bởi vì người đàn ông mặc quân trang nên ông Lý không khỏi nhìn thêm vài lần.

Khi còn trẻ, ông Lý cũng từng là bộ đội, nhưng mà sau này bởi vì lý do cơ thể nên đã xuất ngũ. Bây giờ khi nhìn thấy người mặc quân trang, trong lòng ông Lý vẫn có một loại cảm giác khó nói thành lời.

Nhưng bởi vì nhìn nhiều thêm hai lần, ông Lý đột nhiên chú ý tới cô bé đứng ở bên cạnh.

Thẩm Đông Tuyết phát hiện ông Lý không lập tức lái xe đi luôn mà lại nhìn về một hướng nào đó, cô ta nương theo hướng đó nhìn sang, sau đó lập tức nhìn thấy Thẩm Đường mà cô ta chán ghét.

“Ông Lý, ông đang nhìn cái gì đó, mau chóng lái xe rời đi ngay.” Trong lời nói của Thẩm Đông Tuyết mang theo một chút không vui vẻ.

“Vâng, cô Đông Tuyết, cô có cảm thấy cô bé mặc áo sơ mi trắng vừa rồi đứng ở ven đường có điểm giống tổng giám đốc Thẩm không?” Ông Lý vừa lái xe vừa nói đùa với cô ta một câu.

Nhưng mà câu nói này lại khiến Thẩm Đông Tuyết không vui vẻ, ở góc độ mà ông Lý không nhìn thấy, đồng tử của Thẩm Đông Tuyết bỗng co rút lại.

Trong đầu Thẩm Đông Tuyết như nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu có vẻ hơi cáu kỉnh, cô ta nói: “Giống cái gì mà giống chứ, ông Lý, ông đừng có mà nói lung tung, ai cũng có thể giống anh trai tôi sao? Được rồi được rồi, ông mau chóng lái xe rời đi đi.”

Chiếc xe màu đen chậm rãi biến mất trong màn đêm.

Ở ven đường, Cố Thịnh đứng bên cạnh Thẩm Đường, trên tay anh cầm vài cuốn sách vừa nhận từ trong tay Thẩm Đường.

Trên gương mặt trắng trẻo của Thẩm Đường ửng hồng, trong mắt cô tràn ngập ý cười.

Cô thật sự không ngờ khoảng thời gian này Cố Thịnh lại có thể tới đón cô tan học, rõ ràng vào buổi chiều lúc rời đi, cô đã bảo buổi tối anh đừng tới đây, không ngờ người đàn ông này ngoại miệng đồng ý như đúng rồi, hành động lại không tương tự như vậy,

Cố Thịnh đưa Thẩm Đường đến dưới tầng nơi cô sống, hai người cùng đi lên tầng.

“Cố Thịnh, anh mau đi về đi, đã không còn sớm nữa rồi.” Thẩm Đường đứng trước cửa nhà.

“Ừm, em vào thì anh đi.” Cố Thịnh cưng chiều giơ tay xoa đầu Thẩm Đường.

Còn Thẩm Đường đã hình thành thói quen với động tác này của Cố Thịnh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thậm chí đến chính Thẩm Đường cũng không nhận ra khi Cố Thịnh giơ tay muốn xoa đầu mình, cô sẽ vô thức nghiêng đầu tới lòng bàn tay anh.

Cố Thịnh đã sớm nhận ra động tác nhỏ nũng nịu này của Thẩm Đường, trong mắt anh tràn ngập ý cười, bàn tay lại vuốt nhẹ một lát rồi mới lưu luyến không rời thu tay lại.

“Được rồi, em mau vào nhà đi.”

“Vâng, tạm biệt, trên đường nhớ cẩn thận đó.”

“Ha ha, một thằng đàn ông như anh cần phải cẩn thận cái gì chứ.” Cố Thịnh bị câu nói này của Thẩm Đường chọc cười, anh đã nghe cô nói lời này rất nhiều lần, nhưng Cố Thịnh thật sự không cảm thấy anh phải cẩn thận cái gì, một khi gặp chuyện, Cố Thịnh có thể rất tự tin nói, người cần cẩn thận chính là người khác.

Thẩm Đường nở nụ cười nhẹ nhàng, cô nhón chân nhéo nhéo gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh, sau đó nhanh chóng thu tay lại rồi mềm mại nói: “Bạn trai nhà em đẹp trai như thế, cho dù là đàn ông thì cũng phải tự bảo vệ chính mình nha.”

Nói xong câu này, Thẩm Đường nhanh chóng đi vào cửa, sau đó vẫy tay với người đàn ông ở bên ngoài cửa rồi đóng cửa lại.

Đúng vậy, cô nói không sai, trên thế giới này không chỉ có con gái xinh đẹp dễ gặp phải nguy hiểm, đàn ông đẹp trai cũng cần phải tự biết bảo vệ chính mình, dù sao phụ nữ rất kinh khủng, thật sự không thua gì đàn ông cả.

Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Cố Thịnh nhớ tới câu nói vừa rồi của Thẩm Đường, anh nở nụ cười, im lặng một lúc rồi mới xoay người đi xuống tầng.

Ừm, câu nói vừa rồi của Đường Đường, anh có thể hiểu thành... cô rất hài lòng với gương mặt này của anh.

Trong phòng, sau khi Thẩm Đường vội vàng tắm gội thì cũng không lập tức đi ngủ luôn mà lại tiếp tục lăn lộn với “Nhị Cẩu Tử” của cô.

Khoảng hai giờ sáng, trong nhà Thẩm Đường vẫn còn tỏa ra ánh đèn yếu ớt.

Mà trên bàn Thẩm Đường được đặt một thành phẩm đã hoàn toàn được lắp ráp xong.

Thẩm Đường ngáp một cái, cô nhìn cái bánh bột ngô trên bàn, trong mắt lóe lên sự hài lòng.

Cuối cùng, đại công cáo thành.

Ôi trời, buồn ngủ quá buồn ngủ quá.

Quên đi, việc kiểm tra xem hoạt động thế nào, Thẩm Đường quyết định để ngày mai rồi mới làm.

Mạng chó quan trọng hơn, đi ngủ thôi.

Thẩm Đường mặc áo ngủ màu hồng đứng dậy khỏi ghế, cô mơ màng đi đến giường lớn, hình như cô nhìn thấy chiếc giường lớn mềm mại kia đang vẫy gọi mình.

Thẩm Đường vùi người mình ôm ấp cái giường, không cần đến một phút đã đi vào giấc mơ.

Hệ thống nhìn ký chủ đã ngủ say ở trên giường, trong lòng nó không thể không khâm phục người ký chủ này, mặc dù có đôi khi mặt hơi dày một chút, nói chuyện hơi thẳng thắn một chút, nhưng hệ thống không thể phủ nhận rằng Thẩm Đường chính là ký chủ thông minh nhất và cũng là người cố gắng nhất mà nó từng gặp.

Trong nhóm hệ thống, những ký chủ của hệ thống khác đều dựa vào phần thưởng của hệ thống, nhưng hệ thống cảm thấy mình với Thẩm Đường thật sự không phải là nhu yếu phẩm, nó tới thật sự có thể giúp Thẩm Đường, nhưng hệ thống cảm thấy với những người như Thẩm Đường, cho dù không có nói, cô vẫn có thể sống rất tốt.

Cho dù là đời trước hay là đời này, Thẩm Đường đều có thể sống một cuộc đời rất tươi đẹp.

Dưới năng lực của hệ thống, cái chăn bên cạnh Thẩm Đường dần dần xê dịch trùm lên người cô.

Một đêm mơ đẹp...

Sáng sớm, Thẩm Đường nghe thấy tiếng “rên rỉ phục vụ” của hệ thống, cô từ từ nhắm mắt lại, nằm ỳ trên giường năm phút.

Đúng năm phút sau, khi hệ thống lại bắt đầu “rên rỉ phục vụ”, Thẩm Đường thực hiện động tác bật tôm bật dậy khỏi giường.

Sau vài phút đánh răng rửa mặt, thay quần áo, buộc mái tóc đen dài của mình thành b.í.m tóc.

Hôm nay, Thẩm Đường cảm thấy mình tràn trề sinh lực.

Bởi vì “Nhị Cẩu Tử” của cô cuối cùng cũng đã được sinh ra, đến khi cô kiểm tra không có vấn đề gì, cô có thể viết báo cáo được rồi.

eyJpdiI6InNkZVBQZ3FIYkF6bmtKWVdUV21iSVE9PSIsInZhbHVlIjoiNGNZbWoyek9yNWg1OHZ6bFk2bmR3dXpvNGo3UFVXTVBXcU9JZXpRMHZkcXZicVlZaWRJRzZvMFBIbXFoNEQ2WVZLNzZ2Q29YT2pnaWZPRGpZb3hvSFpHbVE3aFNZWlwvRlF5YUw5N210ZUdLcEpHNUdTcCs5WG1ic3NKTUNtd2dRaTh5dHJBbTUweWlubzBpR016ZTBxUzdSNXBYQ080VkNqVGdqXC9Obmw1SHZWZ1FKMys1RFdPTUpZQVpKVTc3K2pSSXJBQitmZWc3bUc1NTB4bEN5bGlFMzAwZVZIZ0IrSEZSMXFtMWlYaDFMeWJ4QlpOS09HaERvU3laWWhLVW5sb0c4S2NRRml6bEkzaWFNczRDY0N2M2xURE9kMWplMmFMeURTZW40NlllT3Bzekl6OWJ5K1dURkxMN1ZrU05sbnBCd1ZGZTA0cmtaZWlzNk9VMEhJeFFOajRwWTdCQ29tYXR6NDZ5dlZyWjVaUFlXVkJISnlFa1JLY3hwOE1lTGxFQXIwNFhkSjZTZkc0ajM2UVVxQlpKVXpkbDEwRUMraUNBYmV5eUNRMEFZWWxrdWpxMzRMS1lJNnNjMndpdklBb1JuN1BpdUJSQWN1b21FKzZmQVM4QjVaVGlIUmdvRldNdDJLdVI4Z3VxNEJDTzZlM2lwYUdHaXBRQ2dySUwrcCIsIm1hYyI6Ijc0ZTQzZWM3OWI3YTNlOGEyZGU5OWI5Njg0YTc5ZDEyNmI2MGNjNDgwNmM4NjczMzEyMjc3NzBhN2E4NGIyZDkifQ==
eyJpdiI6Ik5kZlZKZDA0MUpmUnBuN21DWGk5M1E9PSIsInZhbHVlIjoiNFNFUG1qQ3VNRTEyRWdpU2M4V0QrbmVudVhJdmlvT2JGK0grZWQrTVNRbVVTaEEwZGdiTGtvT0t1OGNKYzZ2OXJcL2JYRDhveGphVXFNVlpXRHFOQmc3M2srbjBuckltZUZ6UnZlekx4VjNqc1pvZ0pQWjR4djBOMVVXdjF6SndXTWVvXC94VlVDUFlieDIzZGdXYUltRDZxRFQyTU1nQSszMGFvSngyREZDOUwxbmVvd05DcVdvOGdEdUJJWFdoQWx2WVN0Wk9ZcmxncDBYZHYrY1lFUTJ6MStOd1J1cFwvVXZjTHU1THpWeEhucGs2MDNXd2g0RVk4ZWdDVGxORllaaXRNRVhmaFV2N1NERlwvWW5mZWg1UTdlVWxaTXVQRFVDREg1clRKUHRmak8zZ3VsYmVNU3RROXowUkdvQ0FRZHNsUlNMRVliT2FlK2JHZTREUGhGa3pyeFhFT3VWeDhiWXpRMmk4Z1RKSlM0dGV5QUMxMHFUNFVLRkwrRDZReWJ0NVZHbDdxaVwvUGduemtuOXA3OFJjMHZ3M2ttQ05zTEJcL2taQjZZOXRWMDdMU2RUXC9ac3d4VnZhUVRmXC9Sbm0zZUpNSXVwWG5EZ0VnV0x0bW1uaFQ2Q0JockFcL0dIM3cySE9lY3gwOWlrdUNsdTl0T21yalJTaCtQOWZ4NjU5QlVTUGRWN21KZXVnREdQZFNmVTlDMzl2VEJpdzBIRjZzSURjbTQ3VDZUV2RIMDB4QXdkdUZSSFdqcWtrRFBPandWdU95bzU4aVMweHRmZVZDNUpRU041citPaEdrWExMNHc0ZXFlQ2pqNGl1ckZRZUZXQjB6WjViRVRvYnZJTXJpaTNTQ2RDQTJnODlMUGM5dUpmazZ6d282VFh3WmFcLzRRdlE0VWVOak1Rajc3a0N4clwvOEF4NDFTU21aUG84QkRHcnNidjVuWTY1M20yNkJNdnNadHdHVEVyV3NLQ1dxcDIyam9NVFJCSWtNajR2M2syRFZqTXZneTAzVnVJR0dFaTR3VVIiLCJtYWMiOiJlZmE5YWUyMmVhNTQ4ZTJhNTJjYzViMjRlMjVlZjRmNGY5NDNjNzA2NmVmODc4MDc5YjlmZDE5YzAxOTgzN2Y5In0=

Bảy giờ ba mươi phút, Thẩm Đường kết thúc bài kiểm tra.

Ads
';
Advertisement