Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau khi Thẩm Đường giải quyết xong vệ sinh cá nhân.

Phù, vẫn may vẫn may, chân tóc không bị dịch lên.

Cô vẫn là một tiên nữ nhỏ có mái tóc đen dài như thác nước.

Ôi trời, hôm nay phải cầu nguyện, hy vọng đầu hói sẽ vĩnh viễn không ghé thăm mình.

Ha ha ha, một nguyện vọng vô cùng tốt đẹp.

Tám giờ, sinh viên của đại học Bắc Kinh nhìn thấy Thẩm Đường cầm một miếng “bánh bột ngô” rạng rỡ đi đến ngành kỹ thuật.

Các bạn học đều cảm thấy ngơ ngác, chuyện Thẩm Đường đi học ké có rất nhiều người biết, nhưng dáng vẻ bây giờ của Thẩm Đường thật sự đã sắp biến thành người của ngành kỹ thuật rồi thì phải?

Thẩm Đường ôm “Nhị Cẩu Tử” ở trong n.g.ự.c đi tới văn phòng giáo viên, quả nhiên cô thuận lợi gặp được Lâm Duyệt Sâm.

Trong văn phòng, Lâm Duyệt Sâm nhìn thấy Thẩm Đường cầm một miếng bánh bột ngô đi tới với vẻ mặt hứng thù bừng bừng thì cũng cảm thấy rất ngơ ngác, ông ấy thả cái cốc tráng men trong tay ra, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Bạn học Thẩm Đường, em tìm thầy là có chuyện gì sao?”

“Vâng ạ.” Thẩm Đường gật đầu, sau đó cô ngồi xổm xuống đặt cái bánh bột ngô trong tay xuống đất rồi phấn khích nói: “Thưa thầy, thầy xem thử người máy quét dọn mà em mới thiết kế ra đi ạ.”

Lâm Duyệt Sâm nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì ngẩn người mất một lúc rồi mới tỉnh táo lại, khi nhìn thấy miếng “bánh” được Thẩm Đường đặt dưới đất, ánh mắt của Lâm Duyệt Sâm lập tức thay đổi.

Phải biết ở thời đại này, đừng nói đến người máy, đến người máy cơ bản vẫn chỉ là một thứ tưởng tượng, mà người máy tân tiến nhất ở nước ngoài cũng chỉ có thể cử động được vài cái, nhìn trông rất cồng kềnh và kém linh hoạt.

Nhưng bây giờ Thẩm Đường chạy tới chỗ ông ấy, cô làm ra một con người máy quét dọn sao?

Cái này, Lâm Duyệt Sâm cảm thấy... bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Thẩm Đường vẫn phấn khích như vậy, không đợi Lâm Duyệt Sâm nói gì, Thẩm Đường đã bắt đầu thể hiện, chỉ thấy Thẩm Đường nhấn vào một cái nút nào đó, sau đó “bánh bột ngô” kia lập tức chuyển động dưới cái nhìn của Lâm Duyệt Sâm.

Lâm Duyệt Sâm nhìn vết bẩn trên sàn xi măng mà một giáo viên nào đó vô tình làm ra vào sáng nay, vết bẩn kia được “bánh bột ngô” lau qua hai lần thì đã sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ như thể được con người dùng khăn gắng sức lau qua lau lại vậy.

Thấy cảnh này, Lâm Duyệt Sân không thể bình tĩnh nổi, ông ấy vội vàng đứng lên đi qua nhìn chằm chằm vào thứ tròn vo ở trên mặt đất, ánh mắt kia vô cùng nóng bỏng.

“Thẩm Đường, em vừa nói đây là do em thiết kế sao? Chỉ một mình em thiết kế?” Lúc nói chuyện, giọng điệu của Lâm Duyệt Sâm có hơi run rẩy, vui vẻ đến run rẩy.

“Vâng ạ, thưa thầy, thầy thư nhìn xem sản phẩm này của em có cần cải tiến gì không ạ. Em đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì quá lớn ạ.” Thẩm Đường nói.

“Rốt tốt, rất tốt, thật sự quá tốt.” Lâm Duyệt Sâm nhìn chằm chằm người máy mà Thẩm Đường mang đến với ánh mắt sáng rực.

“Vậy thì tốt rồi, người máy này của em không được tính là quá tốt, nhưng mà việc quét dọn cơ bản vẫn có thể làm được, nó còn có chức năng ghi âm và nói chuyện, còn có thể nói chuyện đơn giản được với con người...”

Lúc đầu Lâm Duyệt Sâm vẫn nhìn chằm chằm người máy này, nhưng khi nghe Thẩm Đường nói vậy, ánh mắt nóng rực của Lâm Duyệt Sâm lập tức dừng trên người Thẩm Đường.

Ông ấy vừa nghe được cái gì vậy, ghi âm, trò chuyện, còn có thể nói chuyện sao?

Đây rốt cuộc là loại người máy thần tiên gì vậy, còn nữa, rốt cuộc Thẩm Đường là một học sinh thần tiên gì thế.

“Thẩm Đường, em có thể làm cho người máy này nói chuyện sao? Thầy muốn nghe thử xem sao.”

Thẩm Đường gật nhẹ đầu, cô sảng khoái nói: “Đương nhiên là được ạ.”

Ngồi xổm xuống, ngón tay của Thẩm Đường tìm tòi ở dưới người máy một lúc, sau đó Lâm Duyệt Sâm lập tức nhìn thấy phía trên miếng bánh đột nhiên có hai con mắt sáng lên.

“Bíp, xin chào, Nhị Cẩu Tử hân hạnh được phục vụ ngài.”

Khi Lâm Duyệt Sâm nghe được cái tên “Nhị Cẩu Thư” này thì lập tức tỉnh táo lại, khóe miệng ông ấy không thể khống chế nổi mà hơi co quắp một chút.

Khụ Khụ, không thể ngờ được, một cô bé thông minh như Thẩm Đường lại có thể đặt được một cái tên tệ như vậy!

“Khụ khụ, Thẩm Đường, vì sao nó lại tên là ‘Nhị Cẩu Tử’ vậy?” Lâm Duyệt Sâm hắng giọng một cái, ông ấy hỏi với vẻ mặt tò mò.

Thẩm Đường cười nhẹ trả lời: “Thưa thầy, bởi vì Nhị Cẩu Tử rất dễ nghe, vừa thuận miệng lại đáng yêu nên em rất thích.”

Lâm Duyệt Sâm: ???

Dễ nghe sao? Đáng yêu sao?

Trong ba điểm này, điểm thuận miệng có thể nói là còn nghe được.

“Cái tên này vốn là chuẩn bị cho hệ thống cậu đó!” Thẩm Đường âm thầm lảm nhảm với hệ thống của mình.

Hệ thống nghe thấy Thẩm Đường, nó lập tức trợn nhìn cô/

Ôi trời!

Cảm ơn, nó không xứng!!

“Bạn học Thẩm Đường, em có thời gian không, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi khác để nó chuyện, chuyện này có liên quan đến người máy được em thiết kế ra.”

Thẩm Đường ngước mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, cô đánh giá đối phương một lúc, mấp máy môi không lên tiếng.

Bây giờ, người đàn ông đứng trước mặt Thẩm Đường tên là Thẩm Lăng Phong, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, cho dù tuổi còn trẻ, nhưng Thẩm Đường cũng biết đối phương không thể nào là một người bình thường được.

Bởi vì Thẩm Đường đã giao toàn bộ vấn đề liên quan đến người máy cho giáo sư Lâm Duyệt Sâm xử lý, còn theo ý của Lâm Duyệt Sâm là sẽ giao thiết kế này của cô cho viện nghiên cứu xử lý, dù sao người máy được Thẩm Đường làm ra có thể nói là một đột phá lớn được quốc tế công nhận.

Qua thiết kế người máy này, sau này thân phận lẫn địa vị của Thẩm Đường cũng sẽ được đề cao, tương lai của Thẩm Đường có thể nói là vô cùng rộng mở.

eyJpdiI6IjNaMFwvSnhFS1pDUnVnUHZDXC9kUXN1Zz09IiwidmFsdWUiOiI1aDFZNTQxR1JpRGQ2eWVKODkxTjZNOVwvSCs3aWhwcHBQMCtvZDJYalVlRmdcL2JsNDVKaEV3VnBXTDVcL0ZTenhsUWtrck12Y3NlY1wvNFFPSFVReWY2aVVuaDJuNmJpSUZlSkthbllhcngzQ1R2NWxcL0l1MmxGWlV2ZjNpNVBXWHlaWTd0RVlcLzBWd1lmWERBVFI0d1lZXC9GNzc1M1dWeVl2NDZcL2RyRXpyeXpRdjV3V2FzOGJaZnV3dENGMStGUU9tWEVWYXUxNXJ4ZCtETmgyUEVBUFZ3VnRDUDFiOUhKTEtCbzdBZXB5cFNQRm5qN3ZlUlE3YnRUcnhaSHY4cHU1VU81WlkzcWpDVDR4elNWbFFhMVEyd012ZWVWOThWSURoWVk3MFpVc1JrcTFEK1E0VFVEY2w3V2hxNGxnYlluTGNUODBJVEhBQ1dvZmZTeEVaQWc0UExSUnpCM09Fd3J5V3VuVHRFNG94TktnVTl1c3U1U20zMGpUNk0wNEFxZ0dZM0JLZ0dNbkw3dG5yWVpxTDdxcVZQNENFdDFDRE85dzlJQ2FSUVJqYnJzRytzT1wvZlJPQmQwaks1VWFuOERcL0tGZmY5UXhFdTVCWk92M1lPUnFwXC90N0I5bWFCQzNWa1NLVmJXc1JxY3duZkVCN2hZQjBka3V3V0NNVW1cL0VWcVFKU2VKN0xwSWtQaGx3XC9WSGlNR1dLdGtPbXd1Sjk4UHJHQmxQU1BIU1oxTk42OXY4K2VoVGhmcHd4d2VxMmJkTThMejFWaDBleXViVHo1cDVTS2I0aE1wUDU5OER1dDl5VjJVQmVoSzFqTFNVeTFva0M0ekpHMHBWS3NYNyswQTJ2aVJad3dBTklZRVh6MlNHZjBlcFpyR0FwVHNXNHdKMDFVNHdHWE5nVzdENHY4OTVtRHpcL29CUXAxWFJ5b1BuZW92MGVJanVVNzBZVEEwbjN4M0tQMnhtSGtmK08rN1pGNEJLT2dnSkdRZHYyTXU2K0c5bWJsOEtDY2toa2RRaCtcLzVsK2ZDVlRJSmU1b0FDNUdwS1wvZGx1QT09IiwibWFjIjoiYmI0MTA4ZmVhNmZiYzg0NTUzNTUwYWY4YmY1ZGEzOTljOTc2YWQ3Yzg1NTlmYWEwMWUwNDNiNDgxYjk3N2I4ZiJ9
eyJpdiI6IkM3bVBHWXdGcVYxTlwvMVE3Mkg2Y0FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktQdGxpZE9qT01XWnR6Z3BXbjB4ZXhzVjVpdUhWTmtycTltMGZVN0xZQjRcL09mUXVlYldpQlYyeEswWlpYbDB4NWdqUUdxRzNweFJSSWhmSzFlSEoxQ0hvbGFjR2tVTWw2N0VaT0tXQ0NVaHlzeFVCZDNDYnBpalVcL1Z1T29IOTVHenM4VnNXcHhYM2FoWXF2a1wvaEZpK0FlWFNsQWlNZlVqOVd4XC9OMXVOblBtMG92eFZJUmtyUHU1aUlYTDBMQ1hUQ2R0RzhpZlo1cU45OFlRV2xpbFZzVk9XeHg4SDZHMWI3RytFVlNsY0tpNnpuMnFOR1htdEVZa3daaTVlUlprSG5wZytiMDBnVWRGRXpFallTV2plcVJENjdnZGJIdm9PZHI5K2VKRnJvXC80Rmc3OFYrWUg0VnJoUWRrS1RzOGk4bnRGazYrcksrOHBKVHl1Wis4c2NuRklGak45c2N2ZHBET2hzNHl2dVVWbkpRdjExd3NSVUM5RjhEWVwvWlFuMU8xOWdrK3lBVFJqNnVFb0k2YUxkK0wxelRxaUlhMXFsMDJkQnV5MCtDWUVZUG95UmxuYktFaWUrdU84Rjlxc1d6R3h1bEtsSlNjVkdjZDNhbGVXWVhHcWo2bFJPN0Q2NDJkYTlSVGg2clQrOXE1Sk5qSmJoc3d6MWRMcGxwUjJudlp4WG5cL0ZKaE1zXC9WaE02akVlOW9sZ1FrN0RIVTlTaGwycjFGRG9DSVpQVXA1OGZPcGdzSEc1V2NBVGFrakJEQTVaRkEwWkVadVwvMlFMeEcrSHZhUGU1dmFzWUdrTk1ianhMckNZTXpOdWlnSHErT2JTRmkwcUtwM2FJaytTajZIbnBDeWlCZjBMS0dMQ09SeCtBeWh1SWNxbVFqZk8yQkh6VVVTQ0VHTlNJSTZ6RVZ4Nm9nUHpCSWlqeFI2VEdvWUlFVWJMbzFoMGZjNEVcL0pjRVwvVlAwdHBaUGZTcDE2OXZnQVBRXC91WFp1dmhUWFJVc2ZnUmhxcjM0TlFzbnFYK0R1bHBNY0JjSURaVjVnVjM4cFBsR1RuUTdabVwvNTVXaVhIVmRWS1NUQlZnOE1TcHBCY2xGOVM4S0preGxOTERUIiwibWFjIjoiMjBhMjIxNGY4OTM4YmFiMzQwOTdjMTYwYjk5Nzg1OGMwYWQ4ODVmOTMyZDc5MmNlNjAzODExNmE0YTkwYTljMSJ9

Qua việc thiết kế người máy này, Thẩm Lăng Phong nhìn thấy trên người cô bé Thẩm Đường này rất có tiềm lực, nếu như có thể lôi kéo được người về phía mình, anh ta có dự cảm, sau này anh ta chắc chắn sẽ không hối hận.

Ads
';
Advertisement