Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nhưng sau khi mượn bài kiểm tra của Thẩm Đường, nhìn các bước giải đều của hẩm Đường thì cũng chỉ có một vài bạn học hiểu, một số bạn khác lại chỉ có kiến thức nửa vời.

Nhưng khi mọi người nhìn vào bài kiểm tra điểm tối đa của Thẩm Đường thì vẫn cảm thấy Thẩm Đường thật sự rất lợi hại.

Cả lớp chỉ có mỗi Thẩm Đường có điểm tối đa, lớp trưởng xếp thứ hai cũng chỉ được chín mươi điểm, mười điểm chênh lệch này thật sự không nhỏ.

Ở một bên khác, Thẩm Quang Minh vừa tới giờ nghỉ trưa sau giờ làm việc, nhân lúc đang nghỉ trưa, Thẩm Quang Minh đạp xe đi tới trường trung học số sáu.

Thẩm Quang Minh thấy Thẩm Đường là lúc cô vừa đi ra khỏi nhà ăn sau khi ăn cơm xong.

Thẩm Đường lập tức chú ý tới Thẩm Quang Minh, cô nói với Lục Viên ở bên cạnh một tiếng rồi chạy tới chỗ của Thẩm Quang Minh.

Thẩm Đường vừa nhìn thấy Thẩm Quang Minh là lập tức nhớ đến tay nghề nấu nướng của anh trai rất tốt, thật sự là không biết tốt hơn đầu bếp ở nhà ăn bao nhiêu lần.

Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Đường vừa ăn cơm trưa xong lại đói bụng.

Chủ yếu là bữa trưa vừa rồi Thẩm Đường ăn không ngon miệng.

Thẩm Quang Minh chỉ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Đường khi nhìn anh ấy vô cùng đáng thương, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh ấy là Thẩm Đường bị bắt nạt ở trường.

Thẩm Quang Minh căng thẳng, anh ấy vừa giơ tay xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Đường vừa dịu dàng hỏi: “Đường Đường, có phải có người bắt nạt em ở trường không? Nếu em bị bắt nạt phải nói với anh luôn chứ đừng có tự buồn bực trong lòng.”

“Anh, em không bị bắt nạt, em chỉ đói bụng thôi.” Thẩm Đường tội nghiệp nhìn anh trai nhà mình.

Cảm xúc vừa dâng trào của Thẩm Quang Minh lập tức biến mất, nhìn em gái nhà mình kêu đối, Thẩm Quang Minh bất đắc dĩ vuốt mặt một cái.

Quả nhiên anh ấy không nên ôm hy vọng gì quá lớn với Thẩm Đường.

“Anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được ạ, em không kén ăn.” Thẩm Đường cười hì hì nũng nịu duỗi tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Quang Minh, cô ngẩng đầu lộ ra gương mặt trắng hồng rồi làm nũng với Thẩm Quang Minh: “Anh, bài kiểm tra hôm qua em được một trăm điểm.”

“Chà, Đường Đường nhà chúng ta giỏi thật đấy.” Thẩm Quang Minh khen một câu, sau đó lại cảm thấy khích lệ bằng miệng không quá thực tế nên lại nói tiếp: “Lần trước không phải em nói muốn mua váy mới sao, đợi đến ngày nghỉ của em thì anh sẽ cho em tiền tự em mua, xem như là phần thưởng cho một trăm điểm của Đường Đường nhà chúng ta.”

“Oa, anh tốt quá.” Thẩm Đương lắc lắc cánh tay của Thẩm Quang Minh và nở nụ cười ngọt c.h.ế.t người.

Nhìn em gái mềm mại nhà mình nũng nịu như vậy khiến trái tim của Thẩm Quang Minh mềm nhũn.

Anh ấy đột nhiên cảm thấy sau chuyện lần này hình như em gái đã trở nên hiểu chuyện, nũng nịu khiến anh ấy không thể từ chối được.

Khụ khụ, em gái ngoan ngoãn như vậy sao Thẩm Quang Minh có thể từ chối được chứ?

Trời, em gái đáng yêu quá, càng nhìn càng thấy đáng yêu!

Mười phút sau, Thẩm Quang Minh nhìn Thẩm Đường ngồi đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mà Thẩm Đường ngồi đối diện hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt bất lực của anh trai nhà mình, cô đang rất tập trung nhặt vụn cà rốt trong bát của mình.

Đây là thứ anh trai vừa gắp cho cô...

A, cà rốt đáng ghét có hương vị rất kỳ lạ.

“Đường Đường, không phải em nói em không kén ăn à?” Thẩm Quang Minh hắng giọng một cái, trong mắt anh ấy lóe ý cười mà trêu chọc.

Hành động gắp cà rốt của Thẩm Đường dừng lại một chút, sau đó cô dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh trai rồi mềm mại nói: “Anh, em không phải con thỏ nên không cần ăn cà rốt.”

“Ăn cà rốt tốt cho cơ thể.”

“Không, cơ thể của em rất khỏe mạnh nên không cần ăn cà rốt đâu.” Thẩm Đường lập tức phủ nhận câu nói của anh trai nhà mình.

Thẩm Đường tỏ vẻ: Ăn cà rốt làm cái gì? Là thịt không ngon hay là thịt không thơm?

Là một người yêu thịt, cô chắc chắn phải ăn thịt chứ không ăn chay.

“Anh này, món thịt này ngon lắm, anh ăn nhiều một chút đi.”

Thẩm Đường gắp miếng thịt bỏ vào trong chén của Thẩm Quang Minh rồi cười một tiếng lấy lòng anh trai nhà mình.

“Được, anh sẽ tự gắp, em cứ ăn đi.” Thẩm Quang Minh cưng chiều nhìn gương mặt nịnh nọt của Thẩm Đường, anh ấy quả thật không còn cách nào với cô mà.

Em gái đáng yêu như thế làm thế, làm sao có thể nói xấu em ấy được chứ?

“Đường Đường, nếu em không quen ăn đồ ăn ở nhà ăn trường học thì em cứ về nhà ăn đi, buổi trưa chị dâu em sẽ nấu cơm, đều là người một nhà cả nên em cũng đừng khách sáo.” Thẩm Quang Minh nói.

“Không không không, em ở trường học rất tốt.” Thẩm Đường từ chối.

Mặc dù bây giờ không quen nhưng vài ngày nữa quen là được.

Hơn nữa cứ chạy đến nhà anh trai để chị dâu phải hầu hạ, Thẩm Đường cảm thấy mặt mình không đủ lớn như vậy.

eyJpdiI6IlhOc1VKUDcwZ2dSN095WUg4QkpjTnc9PSIsInZhbHVlIjoicWJvekU0YUJpXC94YysrSTVWZ3hcL2hTYWx5aXdqZkh0OFBxREp5Q1dFOUdaSFBWSktHTmtPV1l0SkJ6c0VcL0hqOWdteEk3Z3I0c3d4ZzBXY1lSWDlhZ3NpeWs2bURpVkJcL09YemJrVjRBdXdqaEhhcTRPRm14Q1h4Tk5FYUIzbEJ1emJuQ0Z5b0MxWVwvOWhcL01lOW0zUWJIbkx2Q2c4bWpVWllyU0FMbFZJcUJoSFFvQU15WFwvSGFEOFNHV0VNa1B0bUVaSzNCYm9LTHdpTXh2RjdqbnVQeW03NlRIRXFsc3d4SnpneVg2MVo3dWRJQ1FDWElqbENWR1VpZ2RVZmZaTjU5OURxbWRwd3VFODU5a1Z0SFA4Z25wSDNhKzcxTHVjVVZMTEt0bTExQWdGMHlwTlBaamtUNUIrTEczMnFpZ2VMdjlWREM1NUMxMTNhSGJzS1IyejlKUEN3Y2hHS2J2bSsxUUZXMU54U0tIY2xUQ1VYYnZwN0hNUE9ud2V4a2ZTY0UzNW1TemxOTmlaUjU5UCtqczJHTmZuaWJWVU81UjVYQkVcLzlPeGhMbE5HK0tnNXB0U2h0VE1vVW1pQ3Y2WmgzSnl4dlpaV3ZCOEpvcUR5enZ6eStOemhWMzFIXC9VK05xK1Q5dW9TSkIxNWhQZ1FqempLaXA5N0lySHhzTlMyXC9IUnpPeE93MzRHNFg5U0ozOVpCV0ozZz09IiwibWFjIjoiYmExNTlkMjdkOTdiN2EyN2RjMDExNjNhYmI5MjZlMDgyNmFmNTE4ODU4ZTY2YWEzNjAyNzUyYmY2OGU4OWI5MSJ9
eyJpdiI6IkZoMUtYVzdTVnlDVFJmZEdyTnBNU3c9PSIsInZhbHVlIjoiaDFoQkVyd3k2Zmk1Qm5GWDRNSXMwZTZkRUQ4T2VxQWx1Uk1rMytzUWFhQzA4NTVXZWRhR1M4akk5QWZvOTlGakRCZGhpeFZaVWZiY0RUR0E5c1ZsQnpXRjNEamFLb2JMaENmZ09FRWNMZ2NsYlNQZ3ZsZlk4aCtDOUVVdENMRm5ZR1hhTUhiR0ZSV2pIS1lHNEdraHRQdVNcL2d5YmZITDBUc3RmM1wvdEM4ZndxdkNjVUloTk1sQTdJYThVOUFyN2VpQ2ZJM3NnUzF3bGIrTExTcVl2c1NmdzBNXC96V0pwRmxCWWZXc29qTDdsZz0iLCJtYWMiOiI0MGY4ZGJhZTY0ZWZhZmRiMmZjYjUyOTUzYTA2YTRkNjA1M2JjYTg2NTA0NDBkM2ViZjQwMjIxOGMzZDc5YTk4In0=

Khoảng cách tạo ra ấn tượng đẹp, cứ duy trì khoảng cách nhất định là tốt nhất.

Ads
';
Advertisement