Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ăn cơm xong, Thẩm Quang Minh còn cố ý đạp xe đưa Thẩm Đường trở về trường học.

Ở cổng trường, Thẩm Đường ngoan ngoãn vẫy tay với Thẩm Quang Minh.

“Được rồi được rồi, em mau vào trong đi, sắp đến giờ vào học rồi kìa.” Thẩm Quang Minh cười phất tay ra hiệu cho Thẩm Đường mau chóng đi vào.

“Vâng, vậy em vào đây.” Thẩm Đường lại vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ, sau đó mới xoay người đi vào.

Phòng học lớp 2-10.

Thẩm Đường trở lại chỗ ngồi, cô vẫn không nhận ra ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn mình có chút khác lạ.

Phải nói thế nào đây, ánh mắt kia... muốn nói lại thôi như thể có cái gì rất khó để nói.

"Viên Viên, sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt các bạn học nhìn tôi có gì đó không đúng vậy?” Thẩm Đường ngồi vào chỗ rồi kéo tay Lục Viên hỏi.

“Đường Đường, tôi nói nhưng cậu đừng có tức giận được không?” Lục Viên hỏi trước.

Thẩm Đường khẽ gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.

“Đường Đường, chuyện là thế này, trưa nay lúc anh trai cậu tới tìm cậu đã có người truyền tin là cậu đi với người yêu, tôi đã giúp cậu giải thích đó là anh trai cậu nhưng vẫn có người nói đến tin đồn này.”

Thẩm Đường: …?

Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Đồ chó nào truyền tin vậy? Bị mù à? Vẻ ngoài của tôi và anh tôi giống nhau như vậy mà vẫn không nhìn ra là anh em à?” Thẩm Đường tức giận nói.

Lục Viên mở to mắt bó tay nhìn Thẩm Đường.

Có phải Thẩm Đường có hiểu lầm gì với diện mạo của mình rồi không?

Lục Viên chỉ cần nhìn ngoại hình của anh trai Đường Đường lúc buổi trưa hôm nay là thấy rồi, với diện mạo của hai anh em này, Lục Viên thật sự không thể nói dối lương tâm là hai người này giống nhau được.

Nói dễ hiểu hơn, anh trai Đường Đường có gương mặt tiêu chuẩn của một người đàn ông, mày rậm mắt to, ngũ quan ngay thẳng.

Còn Đường Đường, mắt to miệng nhỏ, vừa nhìn là thấy một cô gái mềm mại đáng yêu, vậy giống chỗ nào thế?

Thật xin lỗi nhưng cô ấy không thể nhìn ra hai anh em này giống nhau ở chỗ nào.

"Viên Viên, cậu còn chưa nói là ai truyền cái tin đồn vớ vẩn này?” Thẩm Đường lại hỏi.

Trong lòng Thẩm Đường thầm thế nếu để cô biết người kia là ai thì cô chắc chắn sẽ phải dạy dỗ lại đối phương nên làm người thế nào!

“Khụ khụ, chính là Miêu Hồng ở lớp 2-3 nhưng tôi cũng không quá chắc chắn.”

Khi nghe thấy cái tên Miêu Hồng này, Thẩm Đường lập tức bị tức đến bật cười.

Ôi trời, vẫn còn một số người rất nhàn rỗi đó.

Thẩm Đường đứng dậy đi thẳng qua ngoài phòng học.

Lục Viên thấy động tác của Thẩm Đường thì vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, cô vừa đuổi vừa hỏi: “Đường Đường, cậu định đi đâu vậy?”

“Tìm người!” Thẩm Đường nói hai chữ, đồng thời đôi chân nhỏ càng chạy nhanh hơn.

Chưa đầy một phút, Thẩm Đường đã đi tới cửa phòng học lớp 2-3.

Các bạn học lớp 2-3 nhìn Thẩm Đường khí thế hùng hổ đứng ở cửa lớp thì lập tức bối rối.

Vẻ mặt này của Thẩm Đường hình như là đến để đánh nhau đúng không?

Thẩm Đường đứng ở cửa lớp, cô nhấc chân đi vào phòng học của lớp ba rồi đi thẳng đến trước mặt Miêu Hồng.

Sau đó cô duỗi tay ra cầm lấy cổ áo của Miêu Hồng, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ mặt vô cùng hung dữ, cô nói: “Tan học đừng có mà về!”

Khi nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Đường, Miêu Hồng lập tức trở nên chột dạ.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, các bạn học cảm thấy có lẽ hai người có thể đánh nhau ngay lập tức.

Đúng lúc này, cộc cộc cộc, tiếng giày cao gót đi trên hành lang vang lên, bởi vì quá yên lặng nên tiếng bước chân này càng rõ ràng hơn.

Các bạn học đều quay đầu nhìn Phạm Lâm ở ngoài hành lang, mọi người lại nhìn Miêu Hồng và Thẩm Đường vẫn đang đứng gần nhau ở trong lớp, sau đó lại tiếp tục nhìn Phạm Lâm đang đứng ở ngoài cửa lớn.

Các bạn học tỏ vẻ: Trời ơi... Lại có trò hay để xem rồi!

Cổ áo của Miêu Hồng vẫn còn bị Thẩm Đường cầm trong tay, ngay khi ánh mắt của cô ta nhìn Phạm Lâm đang muốn mở miệng thì cô ta đột nhiên bị Thẩm Đương thả ra.

Thẩm Đường bình tĩnh vươn tay sửa lại cổ áo cho Miêu Hồng, trên gương mặt nhỏ trắng nõn lập tức xuất hiện một nụ cười, đôi mắt cong cong.

“Bạn học Miêu Hồng, tan học cậu đừng có về nhé, tôi có một đề bài không hiểu muốn hỏi cậu.”

Các bạn học lập tức bối rối trước sự chuyển hướng bất thình lình này.

Miêu Hồng: Tôi cũng bối rối!

Ngay cả Lục Viên đuổi theo Thẩm Đường cũng phải ngẩn người nhìn sự biến hóa không chút hòa hợp nào của Thẩm Đường.

Bạn học, thao tác này của cậu thật sự rất lẳng lơ đó!

Không thể không nói dáng vẻ mềm mại của Thẩm Đường khi nhìn thấy giáo viên thật sự rất lợi hại!!!

eyJpdiI6Ik5HdUNuTWpINWdQTUp2ZkZOekJpM2c9PSIsInZhbHVlIjoiQzF2N3hTYUdDcnFVVlJXdW1VdGxGeFpoT3F0RTJyNmVnWUF4Z0xlQldJUFwvM0FvZEZ2UnNGdWRRSFR3TzFSMUNaNVRCUVdPQmdqRVNOU1FOQjI5K2FsWFhYV09TVVhwU3BKVENPNSsxdU15QlVUd1wvNlVlb3VBcFFcLzlnMTBqNk1BeWVWQlpxQlFyd1ZTaERtcnBkYzQ5elVDaXk2RWZQajcyT1IzM2U2eTVOZlZYWFBtaENYd1BoNkNRSURFTXJvSndXRTVEMkpBTjU0UE9pT2t3bDc1TFR4UThJZVpMY3hoTEJ2aUpDdGxhbEtrd1R1Wmhsd2hrY3FjSkJpWnYxVlZlYk1pNVJlUU04NUpjSUl0dUhoaW5nb25xUHljeGNMc0VDOEtjRFFkXC9YZFIzeVFzZFJNbmZYRVFHbWRLZjF5RDVUZHdjOFRhZDZ2aTVueUwrbEV5OTY1aUJCZ2NiT1YzRjMrTU9wUUVBY1dJelJycGo1NlhtbXBzVVFENlZ2YjRkempPSmU4Mk5KT1ZPSkJqZUMzVWRvY01FdE0ycldXTFpzOTRBUkZoXC9VQzhUaDlwYzRxWjRoYUlnYlNuclRIdWtTNlhScklETlwvWlVEVXRuZGlmaHpwcFQ0XC9oemFkeklnc1N6ZHdKQlRrPSIsIm1hYyI6IjQ0M2RlMTNhNWEyNTZmZmJmNGFmZTFmY2I0YmVmYjUwMjc1YzA1MTllNmU3YjMwNzUwYzY0NDhiZjY3ODMyY2MifQ==
eyJpdiI6ImcrM1dleUxDMStqdDNWMVREQXNDZUE9PSIsInZhbHVlIjoiUHJpZEdNaDNvWm5tVVdqSGF6QVNCQTNOZWxsNzJNSld3YUdkem11UGkwQzh4TUN6VzQ2dmNSNUZnNTZhaWdranZpR3VYT3BPZU9tRWg3M1VjcndaY3R0UVBFZ2RHdzJcL1kyQ25WTlM4ZU9PME8weGl5alVlNE5sR2xCZ3RIRk1Cb0hUeWl1Rjc2WmdiWlVQVnlLXC9mbm94Z1RleHNJWW1GKzdFZFQyUFJWUHJjeUJPZ2UweEQ4SVN0M1NvNTArQVBhUnhEZkJcL0ZuK3c5ejRyaVZ4TmVnQ3dPazRSNTFMeDE3cE5IaGV3NTduTkd2dGtVOEhpTE5lN0krM3VtbDFZa3d2SW9rNjRweW9FdTVIRkxLWmNUSUE9PSIsIm1hYyI6IjMxMWEwZDI5OTE4NDljODk5YWY3MDIyOWQyYjBmZGIxODA0MTA3ZTZhZWRjOGE4NTgzNmU0OTMzMmY2MDMyNzMifQ==

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Đường, không phải em đã chuyển tới lớp 2-10 rồi hả, sắp lên lớp rồi sao còn ở phòng học lớp 2-3?” Phạm Lâm nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

Ads
';
Advertisement