Trong thư nói đến chuyện cô đã chuyển nhà, sau đó viết một vài chuyện xảy ra gần đây trong cuộc sống của cô, nhưng chuyện liên quan đến viện nghiên cứu thì cô lại không nhắc đến, trước khi bên viện nghiên cứu công bố chuyện này ra, cô vẫn cần phải giữ bí mật.
Ngày hôm sau Thẩm Đường gửi thư đi, trước khi gửi thư, thư của Thẩm Đường bị kiểm tra một lượt, nhưng cô lại không có phản ứng quá lớn gì với chuyện này, vẫn theo lệ cũ thôi, cô không có chuyện gì phải chột dạ cả, càng thoải mái càng tốt.
Thời gian thấm thoát trôi qua, sau nửa tháng, tờ báo ở nước ngoài đã đăng bài luận của cô.
Khi Khương Bính Thăng nhận được điện thoại, ông cụ đang ở trong văn phòng sắp xếp lại thông tin, chỉ thấy một giáo viên vội vàng chạy vào, Khương Bính Thăng còn cảm thấy kỳ lạ tại sao đối phương lại chạy vội vàng như thế,
“Mau mau mau, Lão Khương à, ông nhìn trên bài luận văn này đi, ở chỗ này có ký tên Thẩm Đường này, đây có phải là học sinh Thẩm Đường của ông không?” Giáo viên cầm tờ báo đưa tới trước bạn Khương Bính Thăng, khi tờ báo được đưa ra, đồng thời còn phát ra tiếng soàn soạt.
Khương Bính Thăng nghe thấy bạn cũ nói vậy thì vội vàng nhận lấy tờ báo, ông cụ nhanh chóng nhìn lại, sau khi xem qua, trên mặt Khương Bính Thăng lập tức nở nụ cười tươi.
Người kia thấy Khương Bính Thăng cười như vậy thì như ngộ ra được điều gì đó rồi lập tức hói: “Ông Khương, thật sự là học sinh của ông à? Cô bé này được đó, bài luận văn này đã gây ra tiếng vang lớn trong giới học thuật rồi, lai còn là bên XX đăng nữa chứ, lợi hại thật đấy.”
“Ha ha ha, cũng được cũng được, người trẻ tuổi không thể khen quá lời, sẽ kiêu ngạo đó. Bản thảo này lần trước Thẩm Đường có đưa cho tôi xem, chuyện gửi bản thảo tôi cũng biết, nhưng mà không ngờ nhanh như vậy đã được đăng lên.” Đúng vậy, có lẽ bản thảo vừa đến là đã được đăng lên trong thời gian nhanh nhất.
“Nhìn kìa, xem ông đắc ý thành như thế nào rồi kìa, ông cũng thật may mắn đó, có một học sinh tốt như vậy.” Thầy giáo thừa nhận mình có hơi ghen tị.
Khương Bính Thăng cười hà hà, trong lòng ông cụ vẫn thầm đắc ý, Thẩm Đường không chỉ là học sinh của riêng ông cụ, mà còn là cháu dâu của ông cụ đó.
Khụ khụ, người một nhà cả, có một cô cháu dâu giỏi như vậy, sau ông cụ không thể không đắc ý được chứ.
Khi Thẩm Lăng Phong nhìn thấy tờ báo thì cũng phải sửng sốt một lúc, đối với việc Thẩm Đường từ chối đến viện nghiên cứu của mình, Thẩm Lăng Phong vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Một nhân tài tốt như vậy mà, nhưng Thẩm Lăng Phong sẽ không bình luận gì về sự lựa chọn của Thẩm Đường.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, mà Thẩm Lăng Phong cũng không có gan đi cướp Thẩm Đường vẫn chưa phải là người của viện nghiên cứu, nhưng sau khi tốt nghiệp, chuyện này phải chắc chắn đến tám chín phần mười.
Cuối cùng, Thẩm Đường đã có được một kỳ nghỉ dài ngày.
Bên Cố Thịnh vẫn không có tin tức gì, còn Thẩm Đường đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà.
Ngày Thẩm Đường rời đi, đôi vợ chồng giáo sư Khương và Thư Nhiên cố ý tiễn cô lên xe lửa, Cố Thịnh không ở đây, đôi vợ chồng già bọn họ càng phải giúp đỡ chăm sóc Thẩm Đường nhiều hơn, huống chi giáo sư Khương đã coi Thẩm Đường thành cháu dâu của mình.
Hai người được phái tới bảo vệ Thẩm Đường lần này cũng về chung với cô, vé xe lửa được mua dạng giường nằm.
Trên đường đi, Thẩm Đường cảm thấy vô cùng thoải mái, muốn ăn cơm thì sẽ lập tức có người đẩy xe đưa đến, trên xe lửa, có lúc Thẩm Đường sẽ ngồi đọc sách, không thì sẽ chơi máy bb mà gần đây cô đang cảm thấy hứng thú.
Hai người bảo vệ Thẩm Đường được bên trên phái tới, cả hai đều vô cùng khâm phục những người đọc sách chớ đừng nói đến một nhân tài nặng ký như Thẩm Đường, bình thường khi bọn họ tới đưa cơm đều sẽ bước đi rất nhẹ nhàng bởi vì sợ làm phiền tới Thẩm Đường.
Hai người ngồi ngay toa xe bên cạnh Thẩm Đường, đúng vậy, Thẩm Đường một mình một toa xe.
Thẩm Đường đi tới nhà họ La thăm hỏi trước.
Khi ông La trở về từ đơn vị, nhìn thấy hai người đi theo bên cạnh Thẩm Đường thì trong lòng cũng phải cảm thán.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Thẩm Đường thật sự là đã thay đổi rất nhiều, cô bé lúc trước nhờ ông ấy nói trước với đơn vị nhà ăn để bán heo giờ đã có người đi theo bảo vệ, thân phận có lẽ cũng không đơn giản.
Ông La không hỏi thăm gì về hai người ở bên cạnh Thẩm Đường, thậm chí ông ấy còn cố ý tránh nhắc tới chủ đề này, mà Thẩm Đường cũng không chủ động nói bất cứ cái gì.
Người thông minh ở chung với nhau, đều không nên biết thì sẽ không hỏi...
Còn hai người đi theo sau Thẩm Đường thấy La Quân không nhắc đến chủ đề nhạy cảm thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Đường ở nhà họ La chơi khoảng nửa ngày, cô để lại một vài đặc sản địa phương mang về từ Bắc Kinh, sau đó mang theo một chút quà đáp lễ của La Quân lên xe lửa để về nhà.
————
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong nhà, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan nghe thấy tiếng gõ cửa thì sửng sốt mất một lúc.
Bạn nhỏ Thẩm Đào vốn đang ngồi ở bên cạnh làm bài cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
“Cũng đã hơn tám giờ rồi, còn ai đến vậy?” Thẩm Quang Minh nói một câu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
“Sẽ không phải là cha mẹ ở trong thôn xảy ra chuyện gì chứ? Thẩm Quang Minh, anh mau lên một chút đi.” Lưu Mỹ Lan thúc giục một câu.
Nhưng mà Lưu Mỹ Lan vừa dùng giọng điệu cứng rắn nói xong một câu thì ngoài cửa đã vọng vào một giọng nói quen thuộc.
“Anh trai, chị dâu, là em, em về rồi ạ.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Đường, Thẩm Quang Minh bước khoảng hai ba bước rồi lập tức mở cửa ra.
Lưu Mỹ Lan cũng nhanh chóng đi qua đó, sau khi mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Đường đứng ở ngoài, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Đường Đường, sao em đột nhiên lại trở về vậy, cũng không gọi điện báo một tiếng gì cả, em nói trước một tiếng thì chị sẽ ra nhà ga đón em đó.”
Bởi vì Thẩm Đường biết trong nhà anh trai Thẩm Quang Minh không có đủ phòng, vì vậy trên đường tới đã tiện thuê phòng ở quán trọ cho hai người bọn họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất