Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan nhìn hai người đàn ông xách túi lớn túi nhỏ đi vào, sau đó hai người nói với Thẩm Đường vài câu rồi xoay người lập tức rời đi.
Mãi đến khi đóng cửa lại, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan vẫn còn đang ngơ ngác, còn bạn nhỏ Thẩm Đào ở bên cạnh đã ném bài tập sang một bên, cậu bé đi theo bên người cô nhỏ mà mình thích cứ như một cái đuôi vậy.
“Cô nhỏ, cháu rất nhớ cô đó, cuối cùng cô cũng trở về rồi, lâu lắm rồi cháu không được gặp cô đó ạ.” Bạn nhỏ Thẩm Đào ngẩng đầu lên nở nụ cười với cô nhỏ.
“Ôi trời, thật sao, nể tình cháu nhớ cô nhỏ như vậy, ra đây xem cô nhỏ mang đồ tốt gì về cho cháu này.” Thẩm Đường cười nhẹ lấy một cái ná cao su từ trong túi ra, cái ná cao su này chính là Thẩm Đường tự mình làm ra nên có một chút đặc biệt hơn so với ná cao su bình thường.
Bạn nhỏ Thẩm Đường nhìn thấy một cái ná cao su có hoa văn đẹp đẽ như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, cậu bé nhạn lấy, sau đó tiếp tục dỗ ngọt Thẩm Đường một hồi lâu.
Không thể không nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bây giờ bạn nhỏ Thẩm Đào càng ngày càng giống Thẩm Đường, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia có thể dỗ dành khiến người ta c.h.ế.t cũng không cần đền mạng.
Thẩm Đào ở bên cạnh chơi ná cao cu, còn Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan cũng đã có thời gian nói chuyện với Thẩm Đường.
Thẩm Quang Minh thân là anh trai nên việc đầu tiên anh ấy quan tâm là hỏi Thẩm Đường hai người đàn ông vừa rồi là ai, trong đầu Thẩm Quang Minh đã suy nghĩ đến rất nhiều trường hợp, trường hợp nghĩ đến nhiều nhất đó là có phải trên đường về Thẩm Đường đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy mới có người đưa về không.
Suy nghĩ của Lưu Mỹ Lan và Thẩm Quang Minh không khác nhau là mấy, dù sao cô bé Thẩm Đường thật sự rất xinh đẹp.
Thẩm Đường thấy sắc mặt của cặp vợ chồng thì lập tức biết bọn họ đang nghĩ đến cái gì, trông dáng vẻ lo lắng của hai người, Thẩm Đường không đợi hai người kịp nói cái gì thì đã vội vàng giải thích.
“Anh, chị dâu, hai người đừng nghĩ nhiều, trên đường về em rất ổn, không xảy ra bất cứ chuyện gì hết. Về phần thân phận của hai người kia thì em không tiện nói, nhưng bọn họ ở đây là bảo vệ an toàn cho em ạ.” Thẩm Đường nói.
Nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, trong lòng Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan dù có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, bọn họ không thể hiểu được vì sao Thẩm Đường lại có thể khiến người ta ở đây bảo vệ cô, huống chi Thẩm Đường đã nói là không tiện, vì vậy bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều.
Hơn nữa nhìn hai người kia, hình như là xuất thân từ trong quân đội.
Thời gian Thẩm Đường trở về tương đối muộn, sau khi hàn huyên với anh trai và chị dâu nửa tiếng thì đã không nhịn được mà ngáp một cái.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Thẩm Đường, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan lập tức bảo Thẩm Đường mau trong về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Đường trở về phòng, trong không khí không có bất cứ mùi hương khó chịu nào, vừa nhìn đã biết là căn phòng này thường xuyên được quét dọn, cách bài trí vẫn giống với trước khi Thẩm Đường rời đi, không có bất cứ thay đổi nào, có thể thấy trong khoảng thời gian Thẩm Đường không ở đây, trong căn phòng này cũng không có bất cứ vết tích nào của người khác.
Trong lòng Thẩm Đường trở nên ấm áp, cô vén chăn lên, cả người nằm trong chăn mềm ấm áp, ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên chăn, cô chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc mơ...
Ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao, ánh trăng chiếu rọi xuống dưới, bao phủ trên mặt đất một lớp trắng trong suốt.
Trên thị trấn, ở một quán trọ nào đó.
Tiếng trẻ con ồn ào liên tục, hoàn toàn trái ngược với một nơi yên tĩnh nào đó.
“Tống Cẩm Tú, dì đã nói rồi, không được phép làm ồn nữa, nếu không dì sẽ tức giận đó.”
“Không, tôi cứ không đấy, nếu dì dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức mách ba nói dì là một mẹ kế xấu xa.”
Tiếng chanh chua của bé gái vang lên khiến người ta phải đau đầu.
Vương Thư Hương nhìn vẻ mặt phách lối của Tống Cẩm Tú, trong lòng cô ta không thể hiểu được, rõ ràng đời trước lớn lên là một cô gái có tri thức, hiểu biết lễ phép, tại sao tính cách bây giờ lại thành như vậy.
Vì sao đời trước Thẩm Đường có thể xử lý ba đứa trẻ này vô cùng ngoan ngoãn, đến đời này của cô ta, cả ba đứa không đứa nào là khiến người khác có thể yên tâm vậy.
Vương Thư Hương xoa huyệt thái dương, bây giờ cô ta mới trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là: Mẹ kế không dễ làm.
“Tống Cẩm Tú, dì đã nói con bao nhiêu lần rồi, không được làm ồn ào, nếu không một lát nữa người ta sẽ đuổi chúng ta ra khỏi quán trọ, đến lúc đó chúng ta phải ngủ trên đường cái đó, con thật sự muốn như vậy thật sao?” Vương Thư Hương nhíu mày nói.
“Mặc kệ mặc kệ, tôi không quan tâm, tôi đói, tôi muốn ăn.”
“Dì lấy đâu ra đồ ăn cho con ăn hả, đã nói bao nhiêu lần rồi, những thứ dì để trong túi đều là đồ cần dùng, không thể động vào.” Vương Thư Hương càng ngày càng bực bội.
“Tôi muốn ăn, đồ ăn dì mang đi không cho tôi ăn, có phải dì muốn mang về nhà ngoại không hả? Dì đã người trong nhà chúng tôi rồi, sao dì có thể mang đồ về nhà mẹ đẻ mà mặc kệ tôi được chứ, tiền của dì đều là cha vất vả kiếm được, dì mà không cho tôi ăn, về thôn tôi sẽ lập tức nói cho bà nội biết!” Tống Cẩm Tú hừ một tiếng.
Tống Cẩm Tú năm nay đã tám tuổi có thể không biết những thứ Vương Thư Hương mang đi dùng để làm gì, cô bé chỉ là không thích dáng vẻ giấu giếm mọi thứ của Vương Thư Hương, mang thứ gì mà lại sợ mấy đứa bé bọn họ biết chứ, trên đường cứ che che đậy đậy, nếu không phải vừa rồi cô bé lơ đãng nhìn thấy trong lúc Vương Thư Hương sắp xếp lại thì có lẽ vẫn không biết trong túi quần áo của Vương Thư hương lại mang theo nhiều đồ ăn ngon như vậy đâu.
Điều càng làm cho Tống Cẩm Tú cảm thấy không thoải mái đó là, bọn họ vừa mới từ trong quân đội về, Vương Thư Hương vậy mà lại định về nhà mẹ đẻ trước, sau đó mới về thôn để thăm bà nội.
Còn Tống Cẩm Tú thích nhốn nháo thì mặc kệ, không ngủ thì thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất