Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Vương Thư Hương lăn lộn ở trên xe lửa đã rất mệt rồi, sau vài phút đã ngủ thiếp đi.

Tống Cẩm Tú nhìn thấy Vương Thư Hương không để ý tới mình, chút tính tình phản nghịch nổi lên, cô bé đứng dậy đi đến nơi có thể giải tỏa nỗi lo âu, lấy một lon đồ hộp từ trong túi quần áo ra, sau đó thử cạy nắp hai lần rồi bắt đầu ăn.

Tống Cẩm Tú vừa ăn vừa nhìn Vương Thư Hương ở bên cạnh đã ngủ thiếp đi, ánh mắt co bé lóe lên một tia đắc ý.

Ngày hôm sau, Vương Thư Hương tỉnh lại không hề kiểm tra túi quần áo mà lập tức dẫn ba đứa trẻ về thẳng nhà ngoại.

Ở một bên khác, Thẩm Đường cũng về thôn thăm cha mẹ.

Ngồi trên xe kéo, Thẩm Đường nhìn hai người đàn ông ở đằng sau mình , cô vuốt mày.

Hai người này, cho dù cô nói thế nào cũng không chịu để một mình cô về thôn, vì vậy Thẩm Đường không còn cách nào khác chỉ đành để mặc bọn họ đi theo.

Trở về thôn, người trong thôn nhìn thấy Thẩm Đường dẫn theo hai người đàn ông đi trên con đường nhỏ đầy bùn đất trong thôn.

“Đường Đường, cháu về rồi ai, đây là bạn của cháu sao?”

Có người tò mò nhìn hai người ở đằng sau Thẩm Đường, thắc mắc quan hệ của Thẩm Đường và hai người bọn họ là như thế nào, nếu nói là đối tượng thì lại không giống, bởi hai người đi đằng sau Thẩm Đường vẫn giữ một khoảng cách nhất định mà.

Thẩm Đường nghe thấy có người hỏi thì cười nhẹ nhàng trả lời một câu: “Là bạn của cháu ạ.”

Bất kể là ai thì Thẩm Đường đều nói là bạn, còn nếu bọn họ muốn hỏi sâu hơn, Thẩm Đường cũng chỉ cười cười rồi chuyển chủ đề.

Về tới nhà, Thẩm Đường ở xa xa đã thấy cha mẹ mình chuẩn bị đi ra ngoài làm việc.

Ngô Thúy Bình và Thẩm Đai Chí nhìn thấy Thẩm Đường xuất hiện ở trước cổng nhà thì cũng ngẩn cả người.

Một hồi lâu sau, cả hai mới phản ứng lại được, Ngô Thúy Bình nhanh chóng bước vài bước đi tới trước mặt Thẩm Đường, bà ấy nở nụ cười kéo tay con gái Thẩm Đường đánh giá một hồi rồi mới nói: “Ôi trời, con gái của mẹ gầy rồi, nhìn xem mặt mũi không có một chút thịt nào này, Đường Đường, sao con về mà lại không nói trước một tiếng, về từ khi nào vậy? Cũng may là gặp được, muộn chút nữa là mẹ và cha con đã đi ra ngoài rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, Đường Đường, sau con về mà lại không nói trước một tiếng, đồ ăn trong nhà còn chưa mua nữa.” Thẩm Đại Chí cười ha ha tiếp lời.

Thẩm Đại Chí vừa nói xong thì đã nhận được cái liếc mắt của Ngô Thúy Bình, sau đó Ngô Thúy Bình không vui vẻ gì nói: “Đã nói không còn thức ăn thì mau chóng đi đến nhà ông Trương ở đầu thôn phía đông xem có thịt ngon hay không đi, ông đi mua hai cần về, mua loại nửa nạc nửa mỡ đó, Đường Đường thích ăn thịt kho tàu tôi làm.”

“Được được được, vậy tôi đi ngay đây, tôi để đồ vào sân rồi đi ra ngoài mua thịt ngay.” Thẩm Đại Chí bị bạn già nói vậy thì cũng không cảm thấy tức giận, ông ấy còn tiện tay cầm lấy cái cuốc trong tay Ngô Thúy Bình để cùng đặt vào trong sân.

Con gái đã trở về rồi thì còn đi cuốc đất làm gì nữa, hơn nữa chỗ đất kia vẫn ở đấy, hai ngày nữa ông ấy đi cũng được, không cần vội.

Thẩm Đại Chí đi ra ngoài mua thịt, Ngô Thúy Bình kéo con gái xoay người đi vào nhà.

Sau khi vào sân, Ngô Thúy Bình đánh gái hai người đàn ông vẫn luôn đi theo sau lưng Thẩm Đường, bà ấy nhỏ giọng dò hỏi: “Đường Đường, hai người kia là...”

“Mẹ, chuyện này nói ra rất dài dòng, đợi lát nữa con từ từ kể lại chuyện này cho mẹ sau, hai người bọn họ tới đây là để bảo vệ con, mẹ đừng lo lắng.”

Sau khi Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình biết được hai người Thẩm Đường dẫn về có thân phận gì, còn cả những chuyện mà con gái làm ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian này, cả hai vợ chồng đề ngơ ngác.

Đôi vợ chồng thật sự không ngờ con gái lại có tiền đồ như vậy, bọn họ chỉ cho là con gái đi tới Bắc Kinh để học đại học, kết quả bây giờ con gái nói cho đôi vợ chồng bọn họ biết, cô không chỉ có nhà ở Bắc Kinh, hơn nữa còn đang làm nghiên cứu thứ gì đó, đây thật sự là điều bọn họ không dám nghĩ tới mà.

Cứ cảm thấy có vẻ con gái rất lợi hại, không không không, con gái vẫn luôn lợi hại mà, lúc còn học cấp ba, Đường Đường đã ra nước ngoài tham gia thi đấu, đồng thời còn nhận được huy chương vàng đó.

Đôi vợ chồng nghe Thẩm Đường nói xong, sự chú ý của cả hai đều đặt vào vấn đề an toàn của Thẩm Đường.

“Đường Đường, có phải bây giờ con đang rất nguy hiểm không? Đến mức phải cử người bảo vệ con sao?” Ngô Thúy Bình kéo tay Thẩm Đường hỏi với vẻ mặt lo lắng.

“Đúng vậy đúng vậy, Đường Đường à, cha mẹ không cầu con có sự nghiệp lớn, chúng ta chỉ hy vọng con có thể bình an là được, nhỡ đâu con có xảy ra chuyện gì, cha và mẹ con không phải sẽ đau lòng đến c.h.ế.t sao? À thì, nếu những việc con đang làm quá nguy hiểm, hay là đừng làm nữa được không?” Thẩm Đại Chí cũng thử dò hỏi.

Thẩm Đường còn chưa nói gì, Tưởng Tấn Phi và Ngô Kính ở bên cạnh đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Không cho Thẩm Đường tiếp tục nghiên cứu nữa, chuyện này sao có thể được chứ? Thẩm Đường chính là nhân tài đó, là phần tử trí thức cao cấp, hai hạng mục thiết kế lần trước Thẩm Đường làm ra đã đủ gây nên sự chú ý rồi, nếu không cho cô tiếp tục nghiên cứu thì chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?

Trong lòng hai người vô cùng sốt ruột, nhưng bây giờ không phải lúc lúc có thể tùy tiện nói chuyện được, bây giờ bọn họ nói gì cũng đều không thích hợp.

Nhưng mà chẳng mấy chốc, hai người đã bắt đầu yên tâm.

“Cha mẹ, xem hai người kìa, nào có nguy hiểm như vậy được, đất nước của chúng ta lớn như vậy, người làm việc này cũng không chỉ có một mình con, hơn nữa cũng không có gì nguy hiểm cả, lúc con trở về chẳng phải cũng không xảy ra chuyện gì sao. Cha mẹ, hai người yên tâm đi, trong lòng con tự có chừng mực mà.”

“Hơn nữa, con có thể vì nước nhà mà cống hiến, trong lòng con còn cảm thấy vô cùng vui vẻ đó, sao có thể vì một chút nguy hiểm mà lùi bước được chứ? Trước kia không phải cha cũng đã nói rồi sao, đất nước của chúng ta có cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng trải qua, cho tới bây giờ cũng không được sợ, mà hiện tại còn tốt hơn khi đó rất nhiều mà, phải sợ cái gì chứ? Có đúng không ạ?”

eyJpdiI6IktoNk83MTVmM0pPWG9LeTh5SExna3c9PSIsInZhbHVlIjoickd0VEpHQm0yMVB0WkFjd3NSQVp6VTZsNVM3TDNJUTk1RzdzSVh1d2UwdDRPbHdueEVIVkl0NDYxQVVNVG1jajVLSkhNbysxZ000TERZSE1Jb1A3YThVc2ZwTFlOSElLSGtxckxicFZqXC9HWjZNSGowQmhpWE44M0MxckVMc2FTdWk2NFRmWFl5ZUJhTVlJQWxYY0RJdGJTeGYwUTk2UXo2XC9Cd3JtWUxNN0tQSnlhY1hURGdXMWdwaUtEbm4rQXVzT01HeU10XC83Um9Xanl2dWpTaEIzSjA2VVZJQnMzZTdWVHpaSXV4cTdlcUdLcWRyMFNibFdldlE3ZjFrZ3Y1eVBkZ1wvcHRTRjVCSGRBMXBIWk4wUjdxdWUzWnhrY3ZiWWFkakZcL2xzeFc3T21yNVV3YWlBQm9ZYndWa1ExQ084dTBRczBzemY3bjhQVk5EVG1BWG9YSGMrK3pqaDN6NE05WkM3dDJYcjZ5MTNjS1NvRUxkV0IxZ3JFNFhrWDRNVVdnOGFKbys0TlBEaVlZNHRhcVFjVzR4RzhMU25lMm55RDBsclA2Sko4RmFjRTF3QXgyckx6dDQ5Z0NIYTNpc0VJIiwibWFjIjoiZThjM2ZjYzZjYjU1NTg4Zjk0MzAxMjZkMDMzNjI1OTlkNmNiMGQyMDllMWFiMWJiZjYwYTFkYTc1Y2Q0YTI2NSJ9
eyJpdiI6IkNJTnlac2ptK1owMWJNemd6alpTMXc9PSIsInZhbHVlIjoiV05HTHI0cjJQT0FPU0p6SEtiTjBQMnlwZ215TVFMaUFDQ0RRU0JzOTJDT2plYm1nSTh1eVNBTTdMZkM2ZnA3XC9kWjBGWEd3ZUdjK2F6bUM5WkY0YlRSR3ptaHdvMmxmampWVmM3OTFRaDdvWmxTR3VjT2JVR0tiMk5ST3ZnTXFJMUlCXC9CWDgyazZpWTNqTXZ1UkYwK0ZQSkNFb2hBRVFOdnEyQUErNFQxT3h6ZTU0WmVONGQxdkFwZW9iTXpmK2J4TjVIbXZaRnk2eVhhZGNFbG5OOEJjaUlDZXAyemVWZVwvdFQ2RVJSa01penNpSm9cL281TDRvajN6MjFTWnZjT3FoRjZ3YXdkaG5XWWdWY2xueVdJNDdGTlpxcXZjdlhkUk9MUlpkb1kzOXpNPSIsIm1hYyI6ImE1ZTZhODE1ODBlYzE4ZmRhNzk3ZjM5M2U1YTlmODk3NTUzMTBmNmQ2YmU0ZWNkMGQ1MDYyNGE2Yzg2ZTlhMzAifQ==

“Anh của con cũng không phải là con gái.” Thẩm Đại Chí không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.

Ads
';
Advertisement