Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường suy nghĩ lời của cha mình một chút, hình như đúng là chỉ có mỗi cô là con gái, anh trai Thẩm Quang Minh là con trai, không có gì sai cả.

Nhưng mà với chuyện của Thẩm Đường, đôi vợ chồng cũng không tiếp tục nói bất cứ cái gì nữa, con gái đã trưởng thành rồi, làm gì cũng tự có suy nghĩ của mình, bọn họ làm cho mẹ đương nhiên cũng chỉ có thể nói hai câu, cuối cùng muốn làm hay không, nên làm thế nào đều là tự Thẩm Đường quyết định.

Buổi trưa, ngô thúy bình vô cùng vui vẻ làm thịt kho tàu cho Thẩm Đường ăn, còn có cả trứng xào ớt chuông, thịt khô hấp, dưa chuột trộn.

Bởi vì Thẩm Đường còn dẫn theo hai người về, Ngô Thúy Bình đã cố ý nấu một nồi cơm tập thể, chỉ sợ không đủ ăn.

Về chỗ ở của hai người này, Ngô Thúy Bình và Thẩm Đường đã bàn bạc rồi, để hai người ở lại trong nhà của trưởng thôn.

Buổi chiều, ông ba đã có ý tới nhà họ Thẩm, sau khi nghe nói muốn để người ở trong nhà ông ấy thì không nói hai lời đã lập tức đồng ý.

Bây giờ, ông ba càng ngày càng vừa mắt Thẩm Đường, người trẻ tuổi có tương lai nhất trong thôn chính là Thẩm Đường, sinh viên trong năm nay cũng không có nhiều, thôn bọn họ cũng chỉ có mỗi một mình Thẩm Đường mà thôi.

Ông ba đã sống hơn nửa đời người rồi, đôi mắt nhìn người rất tinh tường, hai người mà Thẩm Đường dẫn về vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, vậy cũng có thể chứng minh thân phận bây giờ của Thẩm Đường càng không tầm thường chút nào.

Có lẽ trong tương lai, thôn của bọn họ sẽ có một nhân vật lớn đó.

Ở một bên khác, Cố Thịnh mệt mỏi trở lại quân đội.

Vừa xuống xe, anh đã tới thằng đồn bảo về hỏi xem có thư của mình hay không.

Sau hai phút, Cố Thịnh cầm một bức thư nhét thẳng vào túi trong ngực, định về ký túc xá tắm rửa xong thì mới từ từ đọc.

Tô Chấn Hưng trở về cùng Cố Thịnh nhìn thấy động tác đầy nữ tính dựa vào cửa của Cố Thịnh thì cười ngặt nghẽo: “Cố Thịnh, cậu thay đổi rồi, lúc trước có rất nhiều cô bé viết thư cho cậu, nhưng cậu lại không thèm nhận, bây giờ vừa có bạn gái cái là không giống rồi, nhìn xem cái dáng vẻ không có sức lực chờ đợi của cậu đi, có mất mặt không hả?”

“Không mất mặt, tôi vui là được.” Cố Thịnh cười trả lời một câu, sau đó anh lườm Tô Chấn Hưng một cái nói: “Tô Chấn Hưng, chúng ta không giống nhau, cậu không có đối tượng, không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu.”

Tô Chấn Hưng cười lạnh một tiếng, ha, đây chắc chắn là chó đang khoe khoang.

Có đối tượng thì không gượng dậy nổi hả?

“Ôi trời, lúc trước cũng không biết ai đó nói, nếu coi trọng con gái nhà người ta thì chính mình sẽ là súc vật. Chậc chậc chậc, bây giờ mới qua bao lâu nhỉ, người nào đó làm súc vật làm còn cảm thấy bản thân mình rất tốt vậy ta?”

“Tôi không thèm tranh cãi với cậu, dù sao tôi cũng là người có đối tượng, còn về súc vậy ấy hả, tôi bằng lòng làm, cậu có ước có ghen tị cũng vô dụng thôi.” Cố Thịnh vẫn tươi cười, anh bình tĩnh đáp lại một câu.

Có bạn gái, được yêu đương thì súc vật có là cái gì, ngàn vàng khó mua đó, anh vui là được. Mặt mũi là cái gì chứ, có quan trọng bằng bạn gái không?

Tô Chấn Hưng thật sự bị dáng vẻ không cần mặt mũi bây giờ của Cố Thịnh làm sợ ngây người.

Mẹ nó chứ, người có người yêu đều mạnh như vậy sao?

Được rồi được rồi, Cố Thịnh người ta bằng lòng mà.

Chủ yếu là da mặt của Cố Thịnh quá dày, Tô Chấn Hưng cảm thấy cho dù bản thân mình có nói gì thì Cố Thịnh đều sẽ không thèm phản ứng lại.

Ôi trời, không thể không nói Tô Chấn Hưng rất ghen tị, cho dù Cố Thịnh biến thành như vậy vẫn khiến anh ấy muốn tìm đối tượng.

Cố Thịnh không thèm phản ứng lại Tô Chấn Hưng, sau khi vội vàng tắm xong thì lập tức quay về ký túc xá, anh cẩn thận từng li từng tí mở thư bạn gái gửi tới.

Sau vài phút, đọc xong thư, Cố Thịnh đã nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Trong đầu đang phác họa ra gương mặt tinh xảo của bạn gái, nhớ lại dáng vẻ làm nũng của bạn gái, trong lòng Cố Thịnh lại cảm thấy ngứa ngáy.

Anh nhớ tới cô bạn gái của mình.

Nhưng hình như bây giờ anh không có một ngày nghỉ nào cả, a, thật khó chịu mà.

Nhớ bạn gái quá đi, một ngày không gặp như cách một năm vậy.

————

" A ... hắt xì !"

" A ... hắt xì!"

Thẩm Đường đang đọc sách ở trong phòng đột nhiên hắt xì hai cái liên tục.

Cô giơ tay sờ chóp mũi, Thẩm Đường cảm thấy chẳng lẽ mình bị cảm rồi chăng?

Nhưng cơ thể hình như không có chỗ nào khó chịu cả.

Ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời ấm áp ở bên ngoài, Thẩm Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, cô định đi ra ngoài dạo chơi một chút.

Bây giờ thời tiết đã dần chuyển lạnh, nhiệt độ sớm tối chênh lệch rất lớn, buổi trưa mọc trời lên cao thì lại rất ấm áp.

Thẩm Đường mặc một cái váy dài màu vàng nhạt, khoác một cái áo khoác ở bên ngoài, cho dù đi ra khỏi phòng cũng không cảm thấy lạnh, được ánh mặt trời chiếu rọi lên người còn cảm thấy rất ấm áp.

Bây giờ Thẩm Đường được xem như là người nổi tiếng ở trong thôn, cũng học đại học, người ta đi ra ngoài mới được bao lâu mờ giờ về đã có người bên cạnh bảo vệ rồi. Người trong thôn cảm thấy có thể được người khác bảo vệ như vậy thì chắc chắn là một nhân vật lớn rồi.

Người trong thôn đều có suy nghĩ muốn trò chuyện với Thẩm Đường nhiều thêm một chút, nhưng mà hai ngày Thẩm Đường trở về, cô không bước chân ra khỏi cửa một chút nào, nghe Ngô Thúy Bình nói, Thẩm Đường đều ở trong phòng đọc sách.

Bây giờ thì không, mãi mới chờ được tới khi Thẩm Đường đi ra ngoài, vì vậy có rất nhiều người tới chào hỏi, cho dù là quen hay không quen, Thẩm Đường đều cười tủm tỉm đáp lời bọn họ.

Thỉnh thoảng Thẩm Đường cũng dừng lại nói với người nào đó vài ba câu, đến cửa thôn, Thẩm Đường nhìn thấy có mấy nàng dâu trẻ túm tụm lại một chỗ nói chuyện.

Mấy người nhìn thấy Thẩm Đường thì vội vàng cười chào hỏi, sau đó nhường một cái ghế cho Thẩm Đường ngồi xuống.

Đúng lúc Thẩm Đường đang đi mệt, cô cũng ngồi xuống nghe các chị dâu nói chuyện

eyJpdiI6ImFaYVE1TXg4TjVZMHRhRnIrb3BINGc9PSIsInZhbHVlIjoiZFQ2eGQzXC9XWWJPdzZzeHUwSGdNa1JhcG5lTWQ5eEdQKytFdFhESjVVSXVDd1hHQXJzRGs2bjdoK2ptQXh3N2E4MVoyNzdXeWRMWGhcL1J0Q0M2bFpjSE1LaGZNNXlPR3RnM25VWHFhd2hadXpEdVVvRE5iU3pqR0REc1ZYXC9LVlo3V2ZYRnBmWFZMRDN1VTZOWWpKbVwvWXhkaENTb3ZkQ3F4MkN0Rnhzd002TXc4UzU4MTVWMDRQMWhEclwvUUtsOTAxQ0t5aXdad28xVnYyT0lEVUs1eG1zUDV0MHhOdm1XRmJZWGhaU21iczlmcEtiZWtocWJKdlZvbEkwZ3J3b3lZOHdxejYzaWNseFpNWkZGN2FoK3FlcGIyNVFPTVhteGJMVFdcL016Z3NLaVA4dTI2ZlwvRUJ1YmErYktsSENOWHpzWG9qU0F5bzBEZlZNREtQSlc0Q2s3Y1NcL2YrWHhvWkJLelRTbHpKd3Bka3l1dUxpRkNKZkZoS0xOV092MldvYXIiLCJtYWMiOiI0YjA0NWE3ZjZmNTU2ZTIyZGZhNWQzNzk4ZDNiY2NkZjdhYWRkNjhhZmFlZGU1MDJlZTIwMjg5ZTA3NWZmZjA3In0=
eyJpdiI6Imh5Z2M3QVdtZnB6UjFvM25ENFlwM1E9PSIsInZhbHVlIjoiOWtHTHZ2aVZJVVpsdDNUaDdRZmxyQ1FtVXBmSlg0XC94dXVtdnA3SDNcL0dGRzBvNlZPeDI1NVpqQ1hQSTFySVwvQTdhQlRBdXR1VEJmdlQ4R1lVblNQWnNlV1Nlc1RBSXJpNjg4bnhiMGFQSUpBOUpMOTc3MHpiWHVZU0dPaDNXaGtYTkZVc2NaK05pdTNUSThBSHdtNlwvSHpFVllsRmNqeWdRRWZBRzJ3Qkl5TUx5YXpJTEZQMmJNVytCSzRBMkliZXhZTTZ5SkJFcUw0U0RnanZtWU0rY1Q3c1JNenpuejVLdzQ4enRIa01RUGhpVUdyUkZNVUFoT3QzWFkxeDZISUZaTHdGdVlxUEFZY1hQUFJ4YUxleWE0R2F6a0tuWUlFV1V2aHl0N0V1RnVpbVhneGhrVjloMHVpaXBPSHFoQnhza2RXNWxCdHE5MStlRCtpQXYreDlXTkpKXC9DSnNzRDdDbDhxaGZjUHBVTnpxaElRRDJBTmtoOWpHVUxOQldueTlqSGgzYVByajVYWUJyYk9PaDRDOHJObEJ5S252RnRVRDV3UVBrM2Nrdis2NGROVEtYTkV6a2tuZmdEOFRvek5USlc0d2FTTUJyVnZRdVVneXpFZHllNW9LMm9CcUJydzBLRndNRkJDTXRGUHFhek95S0VLdzhEb2JVVCtqcFA3cWo5aTh3czQ0T1wvbXpDb3hlZUNqNENmWHc1WmhFQ1dDVjZjN05hbmlHYU5SUEIyb01DMG1nSlJwMEJOWkRkZEJaXC9vM0RlVnpMUXZ2eVU2TTFWV1R1VEhiR0Y4RmVvbW5hR2laVDBieHQyYzVnTCtxeVNwVWhPSmlxb2hSMFY0UFdFQzRTSVZHYWZROXh2M3ZLbEJ2eXhBPT0iLCJtYWMiOiJmMzc3ODZkZGM3ZDI3NTA1YjFkZmQzZTkwNDdhYTE0ZGFhNjM2YTU4YjE0YmIyMzYwZWRhM2JlOGVmZjgzMjUwIn0=

Nghe được một lúc, Thẩm Đường cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, dù sao cô chỉ định ngồi một lúc rồi sẽ trở về.

Ads
';
Advertisement