Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau đó, Thẩm Đường đột nhiên nghe mấy người nhắc vợ của Tống Khôn về rồi.

Vợ của Tống Khôn thì Thẩm Đường lại nhớ rất kỹ, Vương Thư Hương, kết hôn chưa được hai tháng đã dẫn con đi vào trong quân khu ở.

Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, hình như hơn một năm nay cô không gặp được Vương Thư Hương, ba đứa nhỏ nhà họ Tống, người làm Thẩm Đường ấn tượng nhất cũng chỉ có Tống Thanh Phong.

Nhưng mà thật trùng hợp đó, không ngờ cô vừa trở về nghỉ ngơi một chuyện thì Vương Thư Hương cũng dẫn theo mấy đứa nhỏ trở về.

Mấy cô vợ trẻ tuổi nói đến chuyện của nhà họ Tống thì rất hăng hái.

Chuyện phải kể từ ngày hôm qua, hôm qua Vương Thư Hương dẫn con cái trở về, sau đó không biết thế nào lại để bà cụ Tống biết được Vương Thư Hương vừa từ trong quân đội về đã về nhà mẹ đẻ trước, sau đó mới về nhà chồng. Hơn nữa nghe nói không biết Vương Thư Hương ở nhà mẹ đẻ vì sao lại làm loạn một trận, động tính còn không nhỏ.

Dù sao hai ngày nay nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt, ba đứa trẻ cũng quay về rồi, không thể không náo nhiệt được mà

Thẩm Đường nghe một hồi rồi đứng dậy nói hai câu với mấy chị dâu, sau đó lập tức rời đi.

Mấy người nhìn bóng dáng Thẩm Đường, trong mắt tràn ngập sự ghen tị.

Chậc chậc, không thể không nói Thẩm Đường rất tốt số, sinh ra ở nhà họ Thẩm Đường người nhà thương yêu, bây giờ còn đang học đại học ở Bắc Kinh, chỉ trở về một chuyến mà bên cạnh đã có hai người đi theo để bảo vệ an toàn.

Thẩm Đường chính là đứa con gái lợi hại nhất trong thôn, chiến thắng nhân sinh mà.

Nói đến thì cũng thật trùng hợp, trên đường trở về, Thẩm Đường đụng phải Vương Thư Hương.

Mà Vương Thư Hương này gặp được Thẩm Đường, ánh mắt của cô ta vẫn phức tạp như vậy, nhưng điều này cũng không làm cho Thẩm Đường quá chú ý.

Thứ khiến Thẩm Đường phải chú ý đó chính là, cuộc sống bây giờ của Vương Thư Hương thậm chí còn không tốt đẹp bằng lúc trước khi gả cho Tống Khôn.

Khi Vương Thư Hương đối mặt với Thẩm Đường, không hiểu sao trong lòng cô ta lại có một cảm giác vô cùng xấu hổ, nhìn Thẩm Đường xinh đẹp gọn gàng, lại cúi đầu nhìn mình một chút, trên người cô ta đang mặc bộ quần áo mới được may vài tháng trước, cho dù là kiểu dáng hay là chất liệu cũng không thể sánh được với quần áo trên người Thẩm Đường.

Cảm thấy vô cùng tự ti, Vương Thư Hương gần như bỏ chạy thục mạng.

Còn khi nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Thư Hương, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy có hơi đau xót.

Nhưng mà, làm mẹ kế quả nhiên không phải là việc cô giỏi làm.

Vẫn câu nói kia, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, Thẩm Đường xuyên qua, thế giới này cho phép cô lựa chọn, vì vậy Thẩm Đường không có quyết định giống với nguyên chủ.

Cô không có quyền phủ định người khác, Thẩm Đường chỉ có thể làm tốt việc của chính bản thân mình mà thôi.

Ở một bên khác, Vương Thư Hương chạy về nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp gương mặt trầm xuống của mẹ chồng, cô ta nén giận về thẳng phòng của mình.

Vương Thư Hương không thể hiểu được vì sao đời trước Thẩm Đường lại tốt hơn mình, mà khi cho cô ta một lần làm lại, hình như lại càng ngày càng không bằng.

Sau khi gả cho Tống Khôn không được bao lâu, cô ta dẫn theo con gái đi vào quân đội, mỗi ngày đều phải quan tâm cả ba đứa trẻ.

Không thể đánh không thể mắng, hơi nói nặng lời một câu thôi là Vương Thư Hương sẽ sợ người khác bàn tán, lúc đầu cô ta định sẽ làm một chút việc buôn bán để kiếm ít tiền, kết quả chăm sóc ba đứa trẻ khiến cô ta bận rộn đến mức không có thời gian.

Vì vậy chỉ có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài một hai lần lén kiếm chút tiền riêng, sau này lại vô tình tiêu hết.

Tiền lương của Tống Khôn không ít, nhưng Vương Thư Hương dẫn theo ba đứa trẻ trải qua cuộc sống rất căng thẳng. Một phần tiền lương của Tống Khôn sẽ gửi về cho mẹ Tống, ba đứa trẻ trong nhà đang tuổi ăn tuổi lớn, tục ngữ nói thằng nhóc choai choai ăn c.h.ế.t ông già, trong nhà có mấy miệng ăn ngày nào cũng đòi ăn, số tiền lương của Tống Khôn cũng chỉ đủ sống mà thôi

Vương Thư Hương luôn cảm thấy cuộc sống bây giờ của cô ta không hề giống trong tưởng tượng của mình.

Cô ta không hiểu vì sao đời trước Thẩm Đường lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy, đời này đến Vương Thư Hương cô thì lại thay đổi thành như thế.

Buổi tối, gió mát thổi thoang thoảng.

Thẩm Đường ngồi trong căn phòng của mình, cô tập trung tinh thần mày mò với các linh kiện được tháo rời của máy bb.

Qua hai ngày, Thẩm Đường đã hoàn toàn hiểu được cơ chế của máy bb, đồng thời còn bảo Tưởng Tấn Phi và Ngô Kính đi ra ngoài mua chút linh kiện về.

Thẩm Đường nghiêm túc lắp ráp, máy bb trong tay cô dần dần được lắp ráp hoàn chỉnh.

Đại công cáo thành, bây giờ Thẩm Đường mới cảm thấy buồn ngủ, cô đứng dậy đi ra phòng bếp múc nước để rửa sạch tay, sau đó vừa dụi mắt vừa đi vào trong phòng chuẩn bị ngủ.

Ở trong một phòng khác, đôi vợ chồng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cả hai đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hai ngày nya, con gái về không đọc sách thì lại ở trong phòng một mình không biết đang làm cái gì, bọn họ không hiểu nên không dám làm phiền đến con gái, vì vậy mỗi ngày ngoại trừ việc làm trò để nấu cơm cho con gái ra, cố gắng nuôi con gái trở nên trắng trẻo mập mạp một chút chứ không thể giúp được gì nhiều cho cô.

Lại ở nhà thêm một ngày nữa, ngày nghỉ của Thẩm Đường cũng sắp kết thúc, tổng cộng chỉ có bấy nhiêu ngày nghỉ, vừa đi vừa về lãng phí một chút thời gian trên đường.

Vì vậy, hôm nay Thẩm Đường phải dọn dẹp đồ đạc rời khỏi, đôi vợ chồng Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan biết được hôm nay Thẩm Đường phải đi thì vội vàng xin nghỉ buổi trưa, sau đó chuẩn bị một chút đồ đạc rồi tiễn Thẩm Đường đến nhà ga.

Lúc chia tay, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, Thẩm Đường vẫy tay chào tạm biệt người nhà, sau đó lại ngồi lên xe lửa để trở về Bắc Kinh.

eyJpdiI6Im02N1FmeVo4TTFEcmlTckdXK0ZkdEE9PSIsInZhbHVlIjoiTEwyRkJSZVgrU3kxWlwvUWlpOFJjMitPSHY1MjZTd1pFZHRpYllmUHBtUjZNeVpWSE5VUTU2bzltSVQ2Y1QxeG1MUjVwTXNzb294c0UyNHJxVTVVa3pETGNEVjVQblRZMjhFYWRuN2pUdTR3bWpJYkFZcjJDcHBicWhHajNvRG04TFUwT0FnRXJzb1A2U1V5XC9hSlh6OVAzSHBWUXFHMjc0YVF2QnRXT1RHZGZhTHFSck1yTWx1WjI0Z1wvczlwQmIyQmFKeW1PbW1lOVZSRHRCZDFEajdDbExodVNENk43ZlUrYmdnZmRQOXhNZDJpd0NudFlmb0MwcVI1cTdGSHBcL09QaXF0cUlcL3BZNnpMcEVUZGxLWnhzYldiYitQTmZ5SmZlTHI3KzlPbUlRUTd4em1mM2RJXC9wbDl5WHJaWVY5eHV1dkFubENsbGRtcGt6UzhMSW56ejdZcHYyeVVjSDlmXC9DTjd6ajFOZWZ2RDA1VHpFK0FCVXJUMGd3WmdiZGZBTmgrZXl4dFpkVloyd1JzUTVUZXFYWmVZSld2Q00yWGRTUkN1NGVFcVJnbjg9IiwibWFjIjoiNzhiZDAyYzliOWQzN2Y1NjFiMWI3NmVmZWY5NzM1YTUyZTRhZWY3OGRhZGFiNDM5Y2IxNzU1NGRiYjA4ZGU4OSJ9
eyJpdiI6IkIyOEpZYlZzMlpBeGpiSG5sajltU3c9PSIsInZhbHVlIjoiN2RDWmhia25JT05NdzVuYm5cLzNJUmtsNkRxZDd2MHF1blZoTldUa2drMkNKNjQ5ZXE2NnM5cDVYaVJJckc0VlJMNGZVWFBkdlNuM2xKZ1ZcL1wvU0JnXC96Rmw1TnVrWmZHZG5RUnRXTFZRTjJGb3NVcFNkWFplUWExVUVuTGU0czIyQ0QxM0JpK0JxOVdhTXdNSDQ2Zm92SjJuUzd1QjBYalpTcTEyTytlZ0ZjUURXdmtFUm0xNVE3anZhNkFLRmxudkVcL3ZIMXVrU3VUdTlNS1d3RndBd0FoNzhsME15a1lEWGNMR3RjTHpyNER5dDBwNTg2Nlo5eG5pSUJKN3M4dFBZV01QK3NEY2ZYazlZS3hkUlg2VURcL2pNbDNNZUZ4REN6MWZ5NjRINm1CNldTaElTTmlEVCsyWjBvMlVvd1hJUXk3bmU3T0trVWxObjRhVGlMbXFJdW9TYkxkbVFaUFRyK2JcL1hxelFrNDBoWjdoSU5kRW54cnBKMkkxZ3lvMW5QQXZ6MVFDQXRwWXRKS3ZEWGtoeldoUUdTYmEzZXZOWXVUS2hJZ3BySlFrNEdpXC91VmY4WjFDcUpJNlNsbEh3MFJ0dzNONUVSempXS2VldkRNd296WlwveUdEN0FnNHdYMncwUGx4ejRpUExMZlFkY2g1N2R3eHZjaWtBRkhiQ0ZWRmJ3NWs3bWhqdEhJa1A4VjZtQmxGOGR3PT0iLCJtYWMiOiIwNjgzZTQxZTdjY2MyNjg5MjNlMDE5YmE2OTAwNTkzNzc4Mzc4Zjc2MzhlZWNiYTRiMDMyZjA0ZWE0ODdhMjdkIn0=

Chỉ là chuyện rót một cốc nước, Thẩm Đường cảm thấy cũng không cần thiết phải nhờ người khác giúp đỡ, tự cô cũng có thể làm được.

Ads
';
Advertisement