Sau vài phút, đi ngang qua toa xe ồn ào có rất nhiều người, Thẩm Đường cầm cốc nước nóng tiếp tục đi về.
Ngay khi Thẩm Đường đi ngang qua toa xe dành cho vé ngồi, một người ngồi ở một vị trí nào đó đột nhiên đứng dậy, cũng may Thẩm Đường phản ứng nhanh mà đưa tay cầm cốc nước nóng tránh sang một bên.
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy kia hình như nhận ra động tác của Thẩm Đường, anh ta vội vàng quay đầu lại, là một gương mặt rất phổ thông, gần như không để lại cho người khác bất cứ ấn tượng đặp biết gì
Người đàn ông nhếch miệng cười nói: “Thật xin lỗi, cô không bị sao chứ?”
Thẩm Đường nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt rồi thản nhiên đáp lại: “Không sau đâu, nhưng mà lần sau anh đừng có đột nhiên hành động như vậy, trong tay tôi đang cầm một cốc nước nóng, nếu bị đổ vào anh thì sẽ không tốt lắm.”
“Ôi trời, được được được, thật xin lỗi thật xin lỗi, à thì tôi định lấy chút đồ, nếu không thì cô cứ đi qua trước đi.” Người đàn ông nói xong thì nghiêng người sang một bên, tạo ra một khoảng trống rồi ra hiệu cho Thẩm Đường đi qua trước.
Thẩm Đường không nói gì nữa, cô cầm chén nước tiếp tục đi đến toa xe của mình.
Thuận lợi trở về toa xe, Thẩm Đường định tiếp tục đọc sách, nhưng hi cô nhìn thấy cuốn sách vốn đang được nằm im ở trên bàn, trong mắt Thẩm Đường lóe một tia sắc bén.
Có người động vào sách của cô!
Nhận ra được tình huống này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường chính là tới bên cạnh tìm hai người Tưởng Tấn Phi và Ngô Kính.
Tưởng Tấn Phi và Ngô Kính nghe thấy Thẩm Đường kể lại thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hai người nhanh chóng nói với nhau hai câu, sau đó quyết định để Thẩm Đường vào Ngô Kính ở lại toa xe bên này, còn Tưởng Tấn Phi nhanh chóng đi tới toa xe của Thẩm Đường để xem xét.
Thẩm Đường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau khi Tưởng Tấn Phi rời đi, Ngô Kính bắt đầu hỏi thăm xem Thẩm Đường có để lại thứ gì quan trọng không.
Thứ đồ quan trọng trong lời của Ngô Kính đương nhiên là máy bb mà Thẩm Đường đang nghiên cứu trong khoảng thời gian này, hoặc như là tài liệu nghiên cứu một thứ gì đó.
Thẩm Đường lắc đầu, cô đáp: “Không có, đồ tôi vừa lắp ráp mấy ngày nay khi ra ngoài đều mang theo trên người, tài liệu gì đó thì tôi còn chưa kịp viết.”
Cho tới bây giờ, Thẩm Đường vẫn không ngờ thì ra có một số việc lại cách cô rất là gần, giống như trên tivi hay chiếu vậy, may mà gần đây cô tương đối có hứng thú với việc lắp ráp máy bb, mấy ngày nay vẫn luôn mang thời trên người không hề bỏ lại.
Nếu không, sợ lá có thể đối phương sẽ đạt được như ý muốn.
Trong đầu Thẩm Đường lóe sáng, cô nói với Ngô Kính: “Anh ra ngoài nhìn xem trong toa xe vé ngồi, ở hàng thứ ba, người đàn ông mặc trang phục màu lam có còn ngồi ở đó hay không, vừa rồi khi tôi ra ngoài rót nước thì thấy người đàn ông này có vẻ hơi kỳ lạ.”
Nếu như nói vừa rồi thì còn cảm thấy trùng hợp, nhưng bây giờ Thẩm Đường lại không thấy có điều trùng hợp như vậy, người đàn ông vừa rồi hình như đang cố gắng trì hoãn thời gian trở về toa xe của cô.
“Không được, tôi không thể rời đi được." Ngô Kính nói.
Nhiệm vụ của Ngô Kính là bảo vệ an toàn cho Thẩm Đường, qua chuyện vừa rồi, Ngô Kính càng cảm thấy mình không thể rời khỏi Thẩm Đường đù chỉ là nửa bước, những chuyện khác đều không quan trọng bằng an toàn của Thẩm Đường.
Sau vài phút, Tưởng Tấn Phi đã trở về, ngay khi anh ấy vừa trở về, Ngô Kính đã lập tức đi ra ngoài tìm người đàn ông vừa rồi Thẩm Đường nói là khả nghi.
Nhưng sau khi Ngô Kính đi ra ngoài, Thẩm Đường lại nói đã không nhìn thấy người đàn ông kia nữa, vị trí đó không một bóng người, Ngô Kính hỏi hành khách ở bên cạnh thì mới biết được vừa rồi người đàn ông kia đi về phía nhà vệ sinh.
Có lẽ là nghĩ đến chuyện gì đó, khi Ngô Kính đuổi tới nhà về sinh thì người đã đi mất rồi.
Ngô Kính không tìm được người thì lập tức liên hệ với nhân viên phục vụ, sau một loạt sự sắp xếp, bên ngoài cửa khoang xe của Thẩm Đường đã có người cố ý trông coi.
Chuyện của Thẩm Đường đã nhanh chóng được Ngô Kính gọi điện báo lên trên, cấp trên sau khi nghe thấy chuyện vừa xảy ra ở bên này thì lập tức bảo Ngô Kính và Tưởng Tấn Phi không được rời khỏi Thẩm Đường nửa bước, nhất định phải mang người về thật an toàn.
Thời gian đi đường nửa ngày sau đó, Thẩm Đường và mấy cuốn sách luôn được Ngô Kính và Tưởng Tấn Phi đặt trong tầm mắt.
Cuối cùng cũng xuống xe lửa, Thẩm Đường lập tức được đưa về chỗ ở.
Trở lại một môi trường quen thuộc, Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức bắt đầu sắp xếp tài liệu đã viết, muốn mau chóng nộp lại nghiên cứu trong tay càng sớm càng tốt.
Còn về chuyện trên xe lửa, đó không phải là chuyện nằm trong phạm vi năng lực của Thẩm Đường, cô chỉ là một người đọc sách, rảnh rỗi thì làm một vài hạng mục nghiên cứu gì đó, có một số việc Thẩm Đường có lòng, nhưng không đủ lực.
Dù sao cô thật sự không phải kiểu lại hình nữ đặc công có nhiều thói xấu, chức năng vận động của cô rất tệ, có lẽ thậm chí còn không sánh bằng mèo ba chân của người ta nữa.
Buổi tối, Thẩm Đường gửi đồ trong tay đi.
Bên viện nghiên cứu nhận được đồ do Thẩm Đường gửi, các giáo sư lập tức trở nên phấn khích.
Chỉ một cái máy bb đơn giả cũng đã được Thẩm Đường biến thành một thứ khác.
Căn cứ vào tư liệu đã được sắp xếp mà Thẩm Đường gửi tới, máy bb được Thẩm Đường lắp ráp lại có thêm một chức năng trò chuyện, hơn nữa còn có thể ghi âm một cách đơn giản, có thể gửi tin nhắn, chứ không giống cái máy chỉ có thể gọi điện như lúc đầu.
Thật ra bọn họ không biết, Thẩm Đường lắp ráp và cải tiến máy bb là dựa theo điện thoại di động của vài năm sau.
Còn về phần trí năng, tạm thời Thẩm Đường vẫn không có năng lực này, dù sao điều kiện vẫn chưa đủ, có lẽ cần phải chậm rãi tìm tòi.
Bên viện nghiên cứu kia vẫn còn đang thảo luận, Thẩm Đường ở bên này không được ngủ ngon nguyên một đường trên xe lửa, bây giờ đã trở về nhà của mình, nằm trong chăn ấm nệm êm đánh một giấc ngon lành.
Sau khi tan học, Thẩm Đường đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất