Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Tên thật của ông cụ Cố là Cố Hồng Quân, năm nay hơn bảy mươi tuổi, ông cụ đã từng tham gia vào rất nhiều chiến dịch, bây giờ đã cao tuổi, hai năm nay mới nghỉ hưu, cơ thể có không ít bệnh cũ, bây giờ luôn phải tới bệnh viện kiểm tra cơ thể định kỳ.

Tình cách của Cố Hồng Quân rất nghiêm túc, nhìn trông có vẻ không dễ gần, nhưng mà Cố Thịnh đã ở với ông cụ rất nhiều năm, cũng coi như là một tay ông cụ nuôi nấng, vì vậy đương nhiên anh sẽ không sợ cái tính cách này của ông nội.

“Trở về có chút chuyện ạ, ông nội, cha mẹ cháu không có ở nhà ạ? Không phải hai người họ đã chuyển về rồi sao? Sao lại không ở bên này ạ?” Cố Thịnh hỏi.

“Hai đứa nó được bên quân đội phân nhà cho, cách vài ngày sẽ tới đây, sao vậy, sao lại đột nhiên hỏi cha mẹ cháu làm gì?” Ông cụ nhìn Cố Thịnh với ánh mắt sắc bén.

Cố Thịnh là được ông cụ nuôi lớn, anh có tính cách gì đương nhiên ông cụ sẽ hiểu rõ, từ nhỏ đã không ở yên, lại còn rất láu cá, bây giờ hỏi chuyện này chắc chắn là đã có chuyện gì rồi.

Cố Thịnh thấy ông cụ hỏi vậy, anh nở nụ cười rồi nói với ông cụ: "Ông nội, vẫn là ông hiểu cháu nhất, ông nội thông minh thật đó.”

“Có lời thì nói, đừng có tâng bốc ông.” Ông cụ lườm Cố Thịnh một cái.

“Vâng vâng vâng, ông nội, con chỉ muốn nói, con có đối tượng rồi, ngày mai con sẽ dẫn em ấy về nhà thăm mọi người.”

“Có đối tượng? Có từ khi nào? Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, người cháu thích đương nhiên là sẽ rất tốt, ngày mai cháu cứ dẫn người về đây, còn bên cha mẹ cháu, sáng mai ông sẽ gọi điện thông báo cho hai đứa nó về bên này sớm một chút.”

Ông cụ nhìn chằm chằm Cố Thịnh rồi đột nhiên hỏi: “Lần này cháu về có phải là vì đối tượng kia của cháu không?”

“Xem kìa, không nói ông nội cháu thông minh thì ai thông minh được vào đây? Vừa đoán đã trúng.”

“Đừng có nịnh nọt nữa, ông tin tưởng vào mắt nhìn của cháu, nhưng cụ thể thì ông phải gặp người rồi nói sau, được rồi, ông đi ngủ đây, cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Cố Hồng Quân nói xong một câu thì lập tức đứng dậy đi lên tầng, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi một mình Cố Thịnh, anh nhìn bóng lưng của ông cụ mà trong lòng thầm đắc ý.

Ngày mai ông cụ gặp được người chắc chắn sẽ rất hài lòng, không chừng đến lúc đó còn cảm thấy anh trèo cao với tới con gái nhà người ta mất chứ.

Cố Thịnh không ngốc, tối nay ở với Thẩm Đường lâu như vậy, anh đương nhiên cũng nhận ra ở sau họ có người vẫn luôn đi theo, nếu không phải chắc chắn những người kia không có ác ý, hơn nữa khi có người tới gần Thẩm Đường, bọn họ hình như còn có vẻ đang bảo vệ Thẩm Đường, nếu không tối nay Cố Thịnh cũng không yên tâm mà về như thế.

Nhưng mà, vừa nghĩ lại, cô gái nhà anh thật sự là có bản lĩnh mà.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường dậy sớm, cô mở tủ quần áo ra do dự rất lâu rồi mới quyết định xem hôm nay nên mặc cái gì.

Gặp phụ hương, đương nhiên phải mặc lịch sự rồi.

Áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu màu đen, sau đó đi thêm đôi giày da màu trắng, hôm nay trời có hơi lạnh, cô sẽ khoác thêm một cái áo màu lam ở bên ngoài.

Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Đường bắt đầu thu dọn lại đồ đạc của hệ thống, lần đầu tiên tới thăm, cô phải chuẩn bị một chút quà gặp mặt.

Trà, rượu thuốc, còn lại thì lát nữa ra ngoài mua thêm một chút hoa quả điểm tâm.

Như vậy, có lẽ không thiếu gì nữa.

Lần đầu tiên gặp phụ huynh, Thẩm Đường thân là một người mới phải tìm hiểu thật kỹ.

Khoảng tám giờ, Cố Thịnh tới đây, hôm nay Cố Thịnh lái xe tới.

Cố Thịnh lái xe bán tải chở Thẩm Đường tới cửa hàng bách hóa một chuyến, anh ở bên cạnh Thẩm Đường, khi thấy Thẩm Đường muốn mua cái gì đó thì lập tức cướp việc thanh toán, hành động nhanh chóng trả tiền của Cố Thịnh khiến nhân viên trong cửa hàng không nhịn được mà nhìn Thẩm Đường với ánh mắt hâm mộ.

Khoảng chín giờ rưỡi, Cố Thịnh lái xe vào đại viện trong quân khu.

Nhà họ Cố.

Hôm nay Cố Hồng Quân cố ý mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn trông rất có tinh thần.

Ông cụ ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cổng.

Còn Khương Linh Chi cũng rất tò mò, bà ấy liên tục nhìn ra bên ngoài, con trai dẫn đối tượng về nhà khiến Khương Linh Chi cảm thấy không biết con dâu tương lai là người như thế nào, là người nào có thể coi trọng khúc gỗ cứng Cố Thịnh, mắt nhìn cũng quá kém rồi mà.

Trong ba người, Cố Quân Thượng là người bình tĩnh nhất, lần trước Cố Thịnh đã tỏ thái độ rồi, bây giờ người dẫn về nhà không thể nào là người khác được, nhưng mà con trai có thể nhanh chóng dẫn người về nhà như vậy khiến Cố Quân Thượng cảm thấy rất kinh ngạc.

Hành động này, đúng là rất nhanh mà.

Lần trước vẫn chưa có đối tượng, bây giờ mới qua bao lâu mà đã có thể dẫn người về nhà rồi.

Thằng nhóc thối này thật sự biết dỗ dành người khác mà.

Cuối cùng, ở ngoài cửa đã có tiếng động.

Khương Linh Chi là người đầu tiên đứng lên, bà ấy bước vài bước về phía cổng, vừa đi còn vừa nói: “Về rồi về rồi, vào đây nào.”

Khương Linh Chi còn chưa kịp để hai người ở cửa nói gì đã lập tức mở cửa đi ra ngoài, sau khi mở cửa, thứ đầu tiên Khương Linh Chi nhìn thấy đó là gương mặt của Cố Thinh, sau đó bà ấy nhìn sang người đứng bên cạnh anh và thấy được Thẩm Đường.

Khương Linh Chi: Đây là... đối tượng?

Không phải lần trước nói là em gái à? Sao lại biến thành đối tượng rồi?

Có lẽ là ánh mắt của Khương Linh Chi quá rõ ràng, Cố Thịnh vội vàng nháy mắt với mẹ mình rồi hắng giọng một cái.

“Mẹ, con giới thiệu một chút, đây là đối tượng của con, Thẩm Đường.” Cố Thịnh nói xong thì nghiêng đầu nở nụ cười với Thẩm Đường rồi nói tiếp: “Đường Đường, đây là mẹ anh.”

“Cháu chào dì nhỏ ạ, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Thẩm Đường cười khẽ nói.

“À à, gặp rồi, gặp rồi.” Khương Linh Chi nhìn cô gái trong veo như nước ở trước mặt, bà ấy không thể không khen Cố Thịnh một câu, bắp cải mọng nước thế lại bị con trai mình nói ăn là ăn mất.

eyJpdiI6ImNQYlp3Z0RhaUVnNUF4VzN5NGt4bFE9PSIsInZhbHVlIjoiSDkrdHZSdmxtN2IwTXFEbm5qcW9OdFhRTlRXNmtId3BONzZlTVdoTFJaN2VsSUM2ZDB2enJDR0hDQnJCYitRTzZoUEFqeWlzRkRBXC83bmR5V1k5ODZXUGZkb1JZQjN4NXV1WVBDTFwvYzE5V2diVnBOaGxLUjlrMVM3d0FmK1Byczk2ZFwvQTlKc0hMVzR2SmlxclJTcTFndk9lQnNBVUdVZmljd3JyV0FtXC9YWWlwMDlZVFpabnNuNjJiUkE3dVUyZFhyKzQyVmMxRTN4bjF1OFpZM25Ic0dzNTloTG1CSFZaV1l5QmR5TDgxUlwvQ3ZTNjF3YlMxOUpWWExzVmJ2b2czN3RjelpNZ1BET2Q1U1l4akV3MXlwVHlJVmRFd0JwcnFxeFBra2RXVmhKREJMWURrZ3poN2RQZElvQ1RVNmlXWU8zMUZwZXVnWFI0aXFSVjg1ZHdBaTBsb0ZQOGZBbkZxa3pTWVYxRk1yWjF1WDQ1bCtMc29vSCswTHUxOWdXaHZtT3Z6V2tyYlJxSHZ6elRKNjNMVUVmWmgrbmdcL2JVM1JTZDlDa0FDZVFXNGlTQ0diUmFcL1c1VHIzSDRya1JhR29HRDdKWDlTZGVDYTJQMEFmaEpEZVBYRWt1R1VyeGJXQ2t0bm9NSDFFN2dGNG44eHh2UGd3Rk4wYmJWa2hHV0VicEJCYzh5b21JbGdGYTQ1a1RZdnlzQm9CMTNoeHV1QzZDeEVnd2tzakZKWXVVaXUyOUtac0hQUFFmZThtaE5Ic0ZcL3h1MHljXC9Ub1FXTVZLWlwvTjNmSGFFSTV0XC9RMzdXK25ZemE4NGpjV243cmZ1aG9BUXorZ0pqN05LS2JMMmxzekJPR3dWaWllREx3MU1cL243eTRNQ2F2XC9yME1tQnRldWFVUUtHZHVIV2NVVFNuek5jSk5xcURpTGdkTUl0elFDODQzUTNaVTZ5czIxODJGeGJjRXJCRjU4UVMrc080V3M2YTRuaWJVQU1cLzQ1Njc3UHJFMEtLZnNOUEN0dWxqQ2kzNXVJUXl5MWRZQWxsRzFicWRjcnphXC9BZmRlclwvdDQyU3hiV3dxUG1XclUwNTczU3VzbUtvVW1wREtDbXgwbGcxaXBYeE5GMk5UOWs5Sm5wbFB6Wml5TThnRFZGOUN2ditYNzdkUGwydW14aUJyZG1OaUFLa0dhNjNHZ0tPd3BYOEhsZjMzZlROVUt2aHdqQk9OS0pOXC8wZUk3MWZabzJqcEMzVEc4NXVGZStQSUZISkp5bitrY3Z1bTRKZFpIZFFZUXVIcUpHQ1RubGpNTTRTOEVuTjhnPT0iLCJtYWMiOiJkOTQyZGJkZDdjZmM4MTgwN2ZhZjlmMDZjZDFlNGQ4ZGY2NTdlNjJmNThiMmViNDU0NGQyMWExMDdkOWZmNmIzIn0=
eyJpdiI6Im5Za0V5SmVQdEpKT2U1WFhMVHdHUHc9PSIsInZhbHVlIjoiaFk3SWtLNkJLbVwvNzdJdGt1V3BCNWxZZFcxZ3ZaVmh5Rnl2eFhhcTYreHpZc2xvQVwvQW5qVVZTbExpM0ZJMmxIZU9ncThId2FCT3ZqMzI3N0ROTDZ1bkRWSGhYWmVXRzRFRGpJYVZvSEpaSGoyRWJnR3pjM245MXRJQTFWU0FLNVZOc3JLckVVUWVnSUpmaWRXaGpzaDR3NGhXRGZORDFJNEYwXC9aMldoU1FaTWRSK09pdHFVeDRcLzROTmR6bnp0MnlvYkJXZEhzNG0zM3ViQlJUSElSV29RY0x2OU00RFdFend0bVd3NnRycTRLS01ZRlR2Z0lkRXJPbkVIY0Q4ZTcxREJcL0xqM2hlbmxnYWJlQ0RwMEtvVmpnZHpGbEl2eE1OdHpSMnhMODczWE84SEVZbk9URWxBY1pSTjF2TGRIVSIsIm1hYyI6IjMzNzMxZGJjM2VmYzc3Mjc2N2YxN2U1Nzc2NmViYjIzMTg4Njc2MWRmZjlkZjQwZWJlZWQwMGMyOTU1ZGE5Y2IifQ==

Cố Thịnh lập tức giới thiệu, sau khi giới thiệu xong, anh đứng bên cạnh Thẩm Đường.

Ads
';
Advertisement