“Con nói xem con bé kia cũng thật là, có nhiều người ra ngoài như vậy, nhưng sao lại chỉ mỗi nó gặp rắc rối chứ.”
Ở ngoài cửa, Ngô Giai Nhân nghe thấy lời nói ở trong phòng bệnh, sắc mặt của cô ta trở nên khó coi.
Thẩm Đường nhìn Ngô Giai Nhân một cái rồi đưa tay gõ cửa.
Một lúc sau, cửa được mở ra.
Người mở cửa là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, người phụ nữ này mặc một bộ quần áo bằng vải thô, làn da thô ráp.
Người phụ nữ nhìn Thẩm Đường và Ngô Giai Nhân đứng ngoài cửa, bà ta nhìn hai người một hồi lâu, sau đó gần như đã khóa chặt mục tiêu, cuối cùng bà ta nhìn Thẩm Đường nói.
“Bạn học, chắc cháu chính là bạn học mà Danh Danh nhà tôi nhắc tới đúng chứ, nhìn cháu cũng xinh đấy, chẳng trách lại khiến người ta táy máy tay chân, tôi phải nói này, làm con gái vẫn nên mộc mạc một chút, đừng có suốt ngày lo làm đẹp như thế, nhìn cả người cháu đi này, chắc chừng một trăm đồng đúng không?”
Ngô Giai Nhân nghe thấy người phụ nữ nói vậy thì lập tức đen mặt, cô ta tiến lên một bước đứng bên cạnh Thẩm Đường, sau đó nói: “Thím à, cháu mới là bạn học của Đặng Danh, chào thím, cháu tên là Ngô Giai Nhân. Đây là em họ của cháu, Thẩm Đường.”
Thẩm Đường nhìn dáng ve che chở con cái của Ngô Giai Nhân, đôi mày thanh tú nhướng lên, cô nở nụ cười, nhưng không nói bất cứ cái gì.
Người phụ nữ lúng túng mất một lúc, bà ta quan sát từ trên xuống dưới Ngô Giai Nhân một chút, sau đó bắt đầu nói chuyện tiền nong.
Cũng chẳng khác gì lời nói vừa nãy Ngô Giai Nhân nghe thấy, dù sao lời trong lời ngoài thì cũng đều là muốn đòi tiền.
Đặng Danh nằm trên giường bệnh nghe thấy mẹ mình nói vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn mẹ mình nói tiếp.
Lúc đó cậu ấy tiến lên giúp đỡ cũng không phải là đòi tiền, gặp được chuyện như thế, cho dù là ai thì đều sẽ giúp đỡ.
Đặng Danh vừa lên tiếng, mẹ Đặng nhếch miệng, nhưng cũng không nói gì nữa, trong lòng bà ta thầm nghĩ có lẽ phải dành chút thời gian để nói về chuyện tiền bạc với con trai.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Đường về nhà, sau đó gọi nhờ một cuộc điện thoại ở cửa hàng của anh Vương dưới tầng.
Ở một bên khác, khi Tưởng Tấn Phi nhận được điện thoại của Thẩm Đường thì sửng sốt mất một lúc, nhưng chuyện mà Thẩm Đường nói trong điện thoại thì anh ấy vẫn để trong lòng, mặc dù bây giờ anh ấy không phải ở bên cạnh Thẩm Đường, nhưng cấp trên có lệnh, Thẩm Đường có chuyện gì cần giúp đỡ thì hai người là anh ấy và Ngô Kính đều phải hỗ trợ.
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Tấn Phi lập tức nhờ người nghe ngóng chuyện mà Thẩm Đường nói.
Buổi tối, chuyện này đã được tra rõ, những người đánh Đặng Danh đúng thật là đã trốn đi, nhưng có một người trong đó lại không trốn, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt nên cảnh sát cần phải làm thủ tục thì mới có thể tới cửa bắt người.
Mà khi Tưởng Tấn Phi gọi một cuộc điện thoại, lệnh bắt người của phía bên cảnh sát lập tức được phê duyệt.
Đêm hôm đó, người này đã bị cảnh sát bắt về.
Nhân vật then chốt cũng đã bị bắt rồi, những con cá nhỏ khác cũng chỉ là chuyện của vài phút sau.
Về việc tìm người, chỉ cần những người này vẫn còn đang ở Bắc Kinh, Tưởng Tấn Phi vẫn có năng lực bắt được.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Lăng Phong vừa về nhà đã nhà đã nhìn thấy dì nhỏ ngồi trong phòng khách lau nước mắt, ở bên cạnh là Thẩm Đông Tuyết đang ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức nhíu mày.
Vừa thấy dì nhỏ tới nhà, thẩm Lăng Phong đã lập tức cảm thấy đau đầu, nhất là khi nhìn thấy dì nhỏ như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Thẩm Đông Tuyết nhìn thấy anh họ Thẩm Lăng Phong đã trở về, cô ta vội vàng ngồi thẳng lưng, sau đó còn lén giơ tay kéo mẹ đang ngồi ở bên cạnh.
Đúng vậy, người đang chảy nước mắt nước mũi khóc lóc chính là mẹ của Thẩm Đông Tuyết, tên là Thôi Dung.
Thôi Dung cảm nhận được động tác nhỏ này của Thẩm Đông Tuyết, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Lăng Phong đang cau mày, nước mắt lập tức chảy nhiều hơn.
“Lăng Phong à, em họ của cháu xảy ra chuyện rồi, hu hu hu, cháu nhất định phải mau chóng cứu em họ của cháu ra đi, Xuân Cường bị cảnh sát bắt đi rồi, mới vừa rồi, đột nhiên có mấy cảnh sát tới, bọn họ cầm một tờ giấy gì đó rồi bắt người đi mất.”
“Lăng Phong, cháu nhanh chóng tìm người đón Xuân Cường về đi, thằng bé mới có hai mươi tuổi thôi, nhát gan lắm, nhỡ đâu thằng bé ở cục cảnh sát bị dọa sợ thì sao? Lăng Phong, cháu đừng mặc kệ chuyện này được không?”
Sau khi nghe Thôi Dung nói vậy, Thẩm Lăng Phong nhìn sang mẹ mình.
Mẹ Thẩm bắt gặp ánh mắt của con trai, bà ấy bất lực, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói: “Lăng Phong, nếu không con cứ thử nghĩ một vài cách đi?”
“Được rồi, chuyện này con sẽ tìm người hỏi thăm tình hình thế nào, dì nhỏ à, dì nhỏ nói cho cháu biết tại sao Xuân Cường lại bị cảnh sát bắt đi? Có phải là vì mấy ngày nay Xuân Cường đã làm cái gì đó không? Nếu Xuân Cường thật sự gây ra chuyện gì đó thì cháu cũng không thể có cách đón người về được." Ánh mắt sắc bén của Thẩm Lăng Phong nhìn dì nhỏ Thôi Dung của mình.
Thôi Dung bắt gặp ánh mắt của Thẩm Lăng Phong, trong mắt lóe lên, bà ta hơi không tự nhiên nói: “Lăng Phong, bình thường Xuân Cường rất thật thà, thằng bé không thể làm chuyện xấu được, ừm, trước hết cháu cứ để Xuân Mạnh về nhà được không, có chuyện gì thì chúng ta cứ hỏi thằng thằng bé.”
Thẩm Lăng Phong là ai chứ, vừa nhìn dì nhỏ thì anh ta lập tức biết chắc chắn là có chuyện rồi.
Nhưng mà nghĩ đến chú nhỏ đã qua đời, Thẩm Lăng Phong vẫn đi lên tầng gọi điện thoại.
Dù thế nào đi nữa thì Thẩm Xuân Cường vẫn là gốc rễ duy nhất của chú nhỏ.
Vài phút sau, Thẩm Lăng Phong đen mặt đi xuống tầng.
Ba người dưới tầng nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Lăng Phong, trong lòng bọn họ lập tức giật mình thon thót, có một dự cảm rất xấu.
Sau đó, Thẩm Lăng Phong nói: “Cháu không thể làm gì được chuyện của Thẩm Xuân Cường, bên cục cảnh sát nói rất rõ ràng, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì không thể thả người về được.”
Khi Thẩm Lăng Phong nhìn thấy Ngô Giai Nhân, anh ta nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, vì sao một cô bé như vậy lại có thể có năng lực như thế chứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất