“Ở viện y học cổ truyền, rất xa, Giai Nhân, cháu ra ngoài thì mặc thêm nhiều quần áo vào, để ông nội cháu đi cùng cháu.” Bà cụ nói một câu.
Nhưng Ngô Giai Nhân vừa xua tay vừa đi đến cửa.
“Ông nội, bà nội, không cần đâu ạ, trời lạnh lắm, hai ông bà đừng đi lại nhiều, cháu biết được, không lạc được đâu ạ.”
Ngô Giai Nhân vừa nói xong vừa khoác áo lên rồi đi ra ngoài.
Ở một bên khác, buổi trưa, Lưu Mỹ Lan tan làm trở về.
Vừa vào nhà, Lưu Mỹ Lan đã nhìn thấy Thẩm Quang Minh đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Lưu Mỹ Lan nhìn thấy Thẩm Đường, cô ấy nở nụ cười, vừa cười nhẹ vừa nói: “Đường Đường, em về rồi à, hôm qua Đào Đào còn hỏi sao cô nhỏ vẫn chưa về đấy.”
“Chị dâu, em còn đang làm thấy kỳ lạ, sao Đào Đào lại không ở nhà vậy ạ.”
“Thằng bé về nhà bà ngoại chơi rồi, chiều nay chị sẽ đón thằng bé về.”
“Nếu không thì ăn cơm xong để em đi đón đi ạ, chị dâu, em mang một chút quà về tặng chị, vẫn còn đang để trong phòng, là một bộ quần áo, chị dâu vào thử xem sao đi ạ.”
Thẩm Đường nhìn bóng lưng sa sút của Thẩm Quang Minh ở trong bếp, sau đó giơ tay kéo chị dâu Lưu Mỹ Lan đi vào phòng mình.
Lưu Mỹ Lan nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Đường thì cũng biết đã có chuyện gì đó, cô ấy cũng thuận theo Thẩm Đường đi vào phòng.
Vừa vào phòng, Thẩm lập tức hỏi: “Chị dâu, anh em xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Thẩm Quang Minh vừa nhìn đã thấy không bình thường, nhưng Thẩm Đường nhìn thấy anh trai Thẩm Quang Minh đau lòng như thế thì cũng không muốn xát muối vào vết thương của anh trai, vì vậy Thẩm Đường muốn hỏi thì cũng chỉ đành đợi chị dâu Lưu Mỹ Lan trở về để hỏi chuyện.
Còn Lưu Mỹ Lan lại không có gì khó nói cả, cô ấy nói thằng: “Khoảng thời gian trước, anh của em bị cho nghỉ việc.”
“Mới thời gian trước thôi, thật ra cũng chưa được bao lâu, nửa tháng trước, đơn vị của anh trai em đột nhiên thông báo cho anh trai em nghỉ việc, thật ra theo quy định mà nói, người trong xưởng bị nghỉ việc thì hẳn là không tới lượt anh trai em mới đúng. Nhưng văn kiện lại liên tục gửi xuống chỉ đích danh tên của anh trai em, chuyện này chị cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể làm gì.” Lưu Mỹ Lan nói đến chuyện này, cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ.
Đúng vậy, bây giờ có rất nhiều người trong xưởng, trong nhà máy dần có chính sách giảm bớt vị trí, nhưng ở trong nhà máy, vị trí của Thẩm Quang Minh cũng chỉ có mỗi một mình anh ấy làm, rõ ràng đã có chuyện gì đó tác động vào.
Nhưng Lưu Mỹ Lan thật sự không thể nghĩ ra bọn họ đã đắc tội với ai, sao lại đột nhiên bị sa thải, mà muốn tìm người nói lý lẽ rõ ràng cũng không có ai. Người ở trong xưởng bên kia nói, chuyện của Thẩm Quang Minh được quyết định trong cuộc họp của xưởng, trong xưởng cho Thẩm Quang Minh nghỉ việc được nhiên cũng có lý do của bọn họ.
Từ khi Thẩm Quang Minh bị sai thải đã được nửa tháng, sau khi Thẩm Quang Minh nghỉ việc, anh ấy đã từng đi đến các nhà máy khác để tìm việc, nhưng lại không có bất cứ một nhà máy nào muốn nhận Thẩm Quang Minh.
Thỉnh thoảng còn có một hai nhà máy hôm trước bảo Thẩm Quang Minh đi làm, nhưng ngày hôm sau Thẩm Quang Minh qua đó thì người kia lại nói không cần nhân viên nữa, hoặc là sẽ nói đã tuyển đủ người, bảo Thẩm Quang Minh lần sau lại tới.
“Đường Đường, anh trai em ở nhà chờ nửa tháng, gần đây tâm trạng không tốt lắm, chuyện này em thử khuyên nhủ anh trai em đi, tạm thời không có việc làm thì cũng không sao cả, trong nhà vẫn không tới tình trạng c.h.ế.t đói, hơn nữa chị vẫn còn đang đi làm mà, tiền chi tiêu trong nhà vẫn còn có chị, chuyện tìm việc không cần vội vàng.”
Lưu Mỹ Lan nhìn thấy dáng vẻ gần đây của Thẩm Quang Minh, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng rốt cuộc vấn đề trong chuyện này là gì thì cô ấy cũng không hiểu rõ.
Sau khi Thẩm Đường nghe thấy Lưu Mỹ Lan nói vậy thì suy tư một lúc, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được.
“Được rồi, chuyện không việc không cần phải vội, nếu thật sự không thể làm việc trong nhà máy thì cùng lắm anh em mở tiệm riêng cũng được, anh trai em giỏi như vậy, việc làm ăn của tiệm chắc chắn sẽ rất tốt.” Thẩm Đường đáp lại.
Đã nói chuyện xong, Thẩm Đường lấy một cái áo khoác màu đỏ đô từ trong túi ra rồi đưa cho chị dâu Lưu Mỹ Lan, cô cười nói: “Chị dâu, chị thử cái áo khoác này đi, lúc em nhìn thấy thì lập tức cảm thấy cái áo này rất hợp với chị, chị nhanh chóng mặc thử xem sao, em cảm thấy với m.á.u sắc này, chị dâu mặc chắc chắn sẽ vô cùng đẹp, chị nhanh chóng thử đi.”
Hai ngày trước khi về, Thẩm Đường đã gửi đồ cho hệ thống, buổi sáng khi Thẩm Quang Minh đi ra ngoài mua thức ăn, Thảm Đường đã lập tức rút sạch đồ đạc ra.
Lưu Mỹ Lan thấy Thẩm Đường tặng áo khoác, trong mắt lóe sáng, cô ấy không cảm thấy xấu hổ mà nhận lấy, ngoài miệng vẫn còn nói lời khách sáo: “Đường Đường, em cũng thật ra, mỗi lần trở về còn mang nhiều đồ như vậy, rất tốn kém đó.”
“Chị dâu nói gì vậy, chị coi em là em gái ruột, em mua cho chị dâu một cái áo thôi mà chị còn khách sáo với em làm gì, chị mau chóng mặc thử vào đi, xem có đẹp không.”
“Được được được, để chị thử xem, Đường Đường, lần sau em đừng mua nữa, chị có nhiều quần áo rồi. Các em còn trẻ thì cứ mua nhiều quần áo một chút, mặc cho xinh.” Lưu Mỹ Lan vừa nói vừa cười nhẹ mặc thử áo khoác lên người.
Sau khi mặc áo vào, Lưu Mỹ Lan đứng trước gương soi một hồi lâu, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hai người ở trong phòng một lúc lâu, sau đó nghe thấy tiếng Thẩm Quang Minh gọi ra ăn cơm thì mới cùng nhau ra ngoài.
Ở một nơi khác, Ngô Giai Nhân vội vàng chạy tới bệnh viện.
Sau khi hỏi y tá, Ngô Giai Nhân mới tìm được phòng bệnh của cha mình là Ngô Minh, vừa đẩy cửa ra, Ngô Giai Nhân đã lập tức nhìn thấy bóng dáng Ngô Minh nằm trên giường bệnh.
Ngô Minh nằm trên giường bệnh, hai chân bó thạch cao và được quấn băng, nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Ngô Giai Nhân đỏ hoe.
Mà ở trong phòng bệnh, khi vợ chồng Ngô Minh nhìn thấy Ngô Giai Nhân thì ngẩn người mất một lúc, hình như cả hai đều không ngờ Ngô Giai Nhân lại đột nhiên đi tới bệnh viện.
“Không sao đâu, Giai Nhân, con đừng lo lắng, cha khỏe lắm, vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.” Ngô Minh nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất