Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Lăng Phong nghe thấy cái tên Thẩm Đường thì im lặng một hai giây, sau đó mới đáp lại: “Bạn học Thẩm Đường, không biết cô gọi cho tôi là có chuyện gì vậy?”
“Anh Thẩm, nửa tháng trước, cậu của tôi bị người ta đánh gãy hai chân, bây giờ vẫn còn đang nằm trong viện, cũng nửa tháng trước, anh trai tôi đột nhiên bị nhà máy sai thải, vô cớ bị bắt nghỉ việc. Sau đó, vào ngày hôm qua khi tôi vừa trở về, nửa đêm có người tới cửa muốn đốt nhà tôi, lúc đó trong nhà tôi có tôi và anh trai chị dâu, còn có cháu trai tám tuổi đang ngủ trong nhà.”
Sau khi Thẩm Lăng Phong nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là suy đoán hàm ý của những lời mà Thẩm Đường nói, với sự hiểu biết của Thẩm Lăng Phong với Thẩm Đường, Thẩm Đường không thể vô duyên vô cớ gọi điện nói những chuyện này với anh ta.
Sau đó, Thẩm Lăng Phong lại nhận ra khoảng thời gian này rất trùng hợp, đó chính là đúng vào nửa tháng trước, Thẩm Xuân Cường bị bắt vào cục cảnh sát, vào lúc đó Thẩm Xuân Cường được thả ra, sau đó là Thẩm Lăng Phong tự mình bắt Thẩm Xuân Cường đi xin lỗi.
Qua điện thoại, đôi mày kiếm của Thẩm Lăng Phong nhíu chặt, sau đó anh ta nói: “Ý của bạn học Thẩm Đường là chuyện này có liên quan tới Thẩm Xuân Cường sao?”
“Có liên quan hay không thì anh Thẩm tự hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết thôi sao, mấy người tối hôm qua muốn phóng hỏa đã bị người của tôi bắt được, những gì thẩm vấn được cũng sẽ không đến mức là giả.” Thẩm Đường nói tới đây thì dừng lại một lát, sau đó cô tiếp tục nói: “Vì vậy, tôi gọi điện tới là muốn để anh Thẩm biết chuyện này thôi.”
Còn chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào thì Thẩm Đường sẽ không nói, việc này chỉ có thể nhìn Thẩm Lăng Phong thôi.
Lúc đầu, theo tính cách của Thẩm Đường, chó nuôi trong nhà không nghe lời, vậy thì đánh gãy chân là tốt nhất.
“Bạn học Thẩm Đường, tôi sẽ điều tra chuyện này, nếu quả thật là có liên quan tới Thẩm Xuân Cường, tôi chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng.”
“Được.” Thẩm Đường nói đúng một chữ, sau đó cúp điện thoại.
Ông chủ của cửa hàng nhỏ đứng bên cạnh nhìn thấy Thẩm Đường cúp điện thoại, nhìn một cái, sau đó nói: “Một đồng lẻ năm xu, ông trả lại cho cháu năm xu.”
Ông chủ lấy hộp tiền trong ngăn tủ, mở ra rồi đưa cho Thẩm Đường năm xu.
Thẩm Đường nhận lấy năm xu, sau đó quay người rời đi.
Sắc mặt của Thẩm Đường lạnh như băng, đến con ch.ó đi ngang qua cũng bị dọa đến mức phải cụp đuôi, lách qua người cô.
Đây là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Đường, nó khuyên bảo: “Ký chủ, cô đừng tức giận, lần sau chúng ta về lại Bắc Kinh, tôi sẽ hữu nghị tài trợ cho cô mười cục gạch, chúng ta lấy nó đi gõ c.h.ế.t cái tên Thẩm Xuân Cường tinh trùng lên não kia.”
“Ồ, cũng không cần đâu, chờ tin tức bên kia của Thẩm Lăng Phong thôi.” Thẩm Đường đáp lại.
“Hả, ký chủ, nhỡ đâu Thẩm Lăng Phong bao che khuyết điểm thì sao bây giờ?” Hệ thống tò mò hỏi một câu.
“Ha!” Thẩm Đường cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Vậy chờ tôi trở về, chỉ sợ cái tên tinh trùng lên não kia sẽ không giữ nổi hai cái chân chó của nó nữa.”
Hệ thống nhận ra áp suất thấp vô cùng nguy hiểm ở quanh người Thẩm Đường, nó rụt đầu lại, sau đó không lên tiếng.
Người không hiểu Thẩm Đường có lẽ sẽ không biết, Thẩm Đường là kiểu người càng tức giận thì càng bình tĩnh, nhưng Thẩm Đường càng bình tĩnh hơn bao nhiêu, vậy cũng có nghĩa là lần ra tay này sẽ càng ác độc hơn bấy nhiêu.
Thẩm Đường vẫn luôn là một người rất tàn nhẫn!
Bắc Kinh...
Thẩm Lăng Phong cúp điện thoại, anh ta đen mặt vội vàng đi ra ngoài, tối hôm qua Thẩm Lăng Phong làm việc đến khuya nên đã ngủ ở trong phòng làm việc, nếu không Thẩm Đường gọi điện đến văn phòng sớm như vậy, có lẽ Thẩm Lăng Phong không thể nghe được.
Nhưng mọi việc vẫn luôn trùng hợp như vậy, Thẩm Đường gọi điện tới vào lúc này, vừa hăy Thẩm Lăng Phong lại nhận điện thoại.
Thẩm Lăng Phong vội vàng đi tới nhà của Thẩm Xuân Cường, cả nhà của Thẩm Xuân Cường ở ngay bên cạnh nhà của Thẩm Lăng Phong, lúc trước khi mua nhà, cha Thẩm đã mua hai căn, một căn để mình ở, còn một căn để lại cho em trai ở.
Mặc dù không thể tìm thấy em trai, nhưng từ khi tìm thấy người nhà của Thẩm Xuân Cường, bọn họ vẫn luôn ở trong căn nhà này.
Thẩm Lăng Phong gõ cửa cốc cốc cốc, đợi khoảng vài phút, người mở cửa là Thẩm Đông Tuyết.
Thẩm Đông Tuyết vừa mở của đã nhìn thấy gương mặt trầm xuống của Thẩm Lăng Phong, cô ta giật nảy mình.
“Anh họ, sao anh lại tới sớm vậy ạ?” Thẩm Đông Tuyết chủ động hỏi.
“Thẩm Xuân Cường có ở nhà không?” Thẩm Lăng Phong đen mặt hỏi lại.
“Có ạ, đang ngủ ở trên tầng, vẫn chưa dậy, ừm, anh họ tìm Xuân Cường có chuyện gì không? Để em giúp anh gọi xuống.” Thẩm Đông Tuyết nói.
“Không cần, để anh tự lên gọi.” Thẩm Lăng Phong vừa dứt lời, anh ta lập tức đi lên cầu thang.
Thẩm Đông Tuyết ngơ ngác, vài phút sau, Thẩm Đông Tuyết nhìn thấy anh họ Thẩm Lăng Phong xách cổ áo Thẩm Xuân Cường đi xuống.
Thẩm Lăng Phong sầm mặt, sắc mặt còn khó coi hơn cả vừa rồi.
Còn Thẩm Xuân Cường ở bên cạnh vừa phản khác vừa la hét: “Thẩm Lăng Phong, anh mau thả tôi ra, anh đang làm cái gì vậy hả, không phải chỉ là một đám dân quê ở nông thôn thôi hả, phải sợ cái gì chứ, tôi chỉ là dạy dỗ bọn họ một chút thôi, sợ làm cái gì!”
Ngay khi đầu óc của Thẩm Đông Tuyết vẫn còn đang mơ màng, Thẩm Lăng Phong đã thẳng tay đẩy Thẩm Xuân Cường ngã xuống cầu thang.
Cho dù chỉ còn mỗi năm bậc, nhưng Thẩm Xuân Cường bị ngã như thế vẫn đau đớn mức nhe răng trợn mắt.
“Thẩm Xuân Cường, lúc trước không phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi hả, chuyện kia dừng lại ở đó thôi, đừng có đi trêu chọc Thẩm Đường? Mấy người cậu cử đi đã bị bắt lại rồi, cậu cho rằng cậu làm những chuyện đó, mấy người kia có thể gánh vác được hả? Chủ mưu mưu sát, cậu cảm thấy chuyện này tôi có thể giải quyết được không? Đừng có nằm mơ nữa, tôi nói thẳng, chuyện này cậu tự làm tự chịu, tôi sẽ không nhúng tay vào.” Thẩm Lăng Phong cảnh cáo, những lời này cũng đủ biểu thị rõ ràng anh ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất