Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Xuân Cường nghe thấy Thảm Lăng Phong không có ý định xử lý chuyện này, cậu ta lập tức trở nên luống cuống.

Người có bản lĩnh nhất trong nhà họ Thẩm chính là Thẩm Lăng Phong, nếu Thẩm Lăng Phong mặc kệ chuyện này, vậy cậu ta thật sự bị cảnh sát bắt đi thì sao bây giờ, lần trước mới chỉ bị giam lại hai ngày mà Thẩm Xuân Cường đã cảm thấy vô cùng sợ hãi rồi, người bị giam trong đó đều không phải loại người hiền lành gì, cậu ta thật sự không muốn vào đó nữa.

Cả nhà Thẩm Xuân Cường nói hết lời, Thẩm Lăng Phong vẫn lạnh mặt định dẫn Thẩm Xuân Cường tới tỉnh H một chuyến.

Thẩm Đường không ở Bắc Kinh, mà quyền quyết định chủ yếu trong việc này lại đang ở trong tay Thẩm Đường.

Hơn nữa, mặc dù Thẩm Lăng Phong dẫn Thẩm Xuân Cường tới đây, nhưng rốt cuộc với chuyện này, anh ta không có ý định dính dáng vào.

Anh ta chỉ là một người làm ăn, đứng trước pháp luật, anh ta không có năng lực lớn như vậy.

Hơn nữa, với loại người như Thẩm Xuân Cường, Thẩm Lăng Phong không muốn quan tâm nữa.

Vừa ngu vừa dốt nát, sau này có lẽ còn liên lụy đến nhà họ Thẩm đó.

——

Tỉnh H.

Sau khi Thẩm Đường ăn sáng xong, cô lập tức ra ngoài với Thẩm Quang Minh, hai người định đi tới bệnh viện để thăm cậu mình là Ngô Minh.

Hôm qua khi Thẩm Đường vua về, trong nhất thời, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều quen nói chuyện ông cậu Ngô Minh đang nằm viện cho Thẩm Đường biết, cho tới hôm nay, trong lúc đang ăn sáng, Lưu Mỹ Lan mới nhớ ra chuyện này.

Mười giờ, Thẩm Đường và Thẩm Quang Minh đi đến bệnh viện.

Khi Ngô Minh nhìn thấy Thẩm Quang Minh và Thẩm Đường tới, ông ấy vội vàng cười chào hỏi.

“Đường Đường, cháu cũng về rồi à, cậu nghe Giai Nhân nói, cháu ở Bắc Kinh đã chăm sóc con bé rất nhiều, thật sự làm phiền cháu rồi. Giai Nhân là chị gái vốn nên là con bé chăm sóc cháu mới đúng, lại còn làm phiền cháu chăm sóc con bé, Giai Nhân thật sự không hiểu chuyện mà.” Ngô Minh cười nói với Thẩm Đường, khi nhìn thấy Thẩm Đường, hiển nhiên tâm trạng của ông ấy không tệ.

Ngô Minh thích cô cháu gái Thẩm Đường là điều không thể nghi ngờ, một cháu gái giỏi giang thông minh như thế, ai mà không thích được chứ?

“Cậu à, xem cậu nói kia, đều là người nhà cả mà, nói cái gì mà chăm sóc với không chăm sóc.” Thẩm Đường am hiểu nói lời khách sáo nhất, dù sao có một vài lời cũng chỉ nói ngoài mặt là được rồi, sao phải vạch trần khiến tất cả mọi người phải xấu hổ.

“Đúng đúng đúng, đều là người nhà cả, Đường Đường à, cháu còn hiểu chuyện hơn cả Giai Nhân nhà cậu đó, đúng rồi, mấy ngày trước mẹ cháu còn tới đây, bà ấy còn lẩm bẩm không biết khi nào cháu mới về. Đường Đường, cháu không về thôn hả?”

“Không ạ, buổi chiều cháu mới về.”

“Được được được, mãi mới có dịp trở về, mấy ngày nữa là cậu sẽ xuất viện, đến lúc đó cả nhà cháu đến nhà cậu ăn một bữa cơm đi.”

“Vâng, cậu cứ sắp xếp đi ạ, chân của cậu thế nào rồi ạ?” Thẩm Đường đảo mắt nhìn hai cái chân được băng bó của Ngô minh.

“Hồi phục rất tốt, vài ngày nữa có thể xuất viện về nhà được rồi, thứ cậu lo lắng là đơn vị của cậu. Cậu đã nghỉ lâu như vậy, cậu như thế có lẽ còn phải kéo thêm một tháng nữa, ý của cấp trên đang muốn điều chỉnh vị trí của cậu.” Ngô Minh nói đến chuyện công việc với vẻ mặt buồn bực.

“Cậu à, cậu cứ dưỡng thương cho tốt đi ạ, chuyện công việc đến lúc đó rồi nói sau, nhỡ đâu khi cậu đi làm lại, việc chuyển công tác tốt hơn thì sao.” Thẩm Đường dỗ dành.

“Ha ha ha, vậy thì tốt, mượn lời chúc tốt đẹp của Đường Đường.”

Thẩm Đường và Thẩm Quang Minh ở lại bệnh viện hơn một tiếng đồng hồ, nói chuyện với Ngô Minh rất lâu, mãi đến khi Ngô Giai Nhân mang cơm trưa tới thì Thẩm Quang Minh và Thẩm Đường mới rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều, Thẩm Đường thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi về thôn.

Còn năm người bị mấy người số năm bắt được thì đã được giao cho ảnh sát, có lẽ năm người này sẽ không dễ dàng được thả ra ngoài, đầu tiên chuyện của Ngô Minh là do năm người này làm, quan trọng hơn là, chuyện của Thẩm Đường không thể bỏ qua.

Mưu sát nhân viên của viện nghiên cứu khoa học, hơn nữa thân phận của Thẩm Đường cũng không hề tầm thường, vậy bản chất của chuyện này đã thay đổi rồi.

Sau khi mấy người số năm báo cáo chuyện của Thẩm Đường, cấp trên đã lên tiếng, chuyện này nhất định phải nghiêm túc giải quyết, không được tùy tiện bỏ qua, những kẻ đứng đằng sau cũng phải bắt lại.

Đúng vậy, lúc trước còn có người muốn đánh cắp thành quả nghiên cứu của Thẩm Đường, lần này khó tránh khỏi sẽ có thế lực nào đó muốn gây bất lợi cho Thẩm Đường.

Vì vậy, vấn đề này phải được xem xét nghiêm túc!

Ở bên này, Thẩm Đường ngồi trên máy kéo đi về thôn.

Ở bên kia, Thẩm Lăng Phong dẫn theo Thẩm Xuân Cường ngồi xe lửa chạy tới tỉnh H.

Trên xe lửa, Thẩm Xuân Cường nhìn vẻ mặt của Thẩm Lăng Phong không tốt lắm, nhưng Thẩm Xuân Cường lại không dám nổi cáu, cậu ta có thể cảm nhận được nếu cậu ta mà phát cáu thì Thẩm Lăng Phong chắc chắn sẽ không khách sáo nữa.

Bởi vì đặt vé gấp nên bọn họ chỉ có thể mua được vé ngồi, Thẩm Xuân Cường ngồi mấy tiếng đồng hồ khiến cả người cậu ta đều cảm thấy khó chịu.

Sau thời gian dài ngồi trên xe lửa, cuối cùng bọn họ cũng đã tới được tỉnh H, Thẩm Lăng Phong tìm tới thị trấn theo địa chỉ được báo lúc trước, sau đó Thẩm Xuân Cường bị Thẩm Lăng Phong bắt đi tới gần khu nhà của Thẩm Quang Minh.

Vài phút sau, Thẩm Lăng Phong và Thẩm Xuân Cường đứng trước cửa nhà Thẩm Quang Minh.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Quang Minh ở trong nhà chạy ra mở cửa.

Sau khi mở cửa, Thẩm Quang Minh nhìn thấy hai người xa lạ ở ngoài cửa với vẻ mặt thắc mắc.

Hai người này, tìm nhầm nhà hả?

“Xin chào, cho hỏi anh là Thẩm Quang Minh đúng không, chúng tôi tới tìm Thẩm Đường, không biết cô ấy có ở đây không vậy?” Thẩm Lăng Phong lễ phép cười hỏi.

“Các anh là...” Thẩm Quang Minh cảnh giác.

“Chúng tôi tới tìm Thẩm Đường, tôi là Thẩm Xuân Cường, đây là anh tôi, Thẩm Lăng Phong, anh có thể cho chúng tôi vào nói chuyện được không?”

Thẩm Quang Minh nghe thấy cái tên “Thẩm Xuân Cường” này, anh ấy sầm mặt rồi đáp lại một câu: “Không vào được, em gái Thẩm Đường của tôi nói, nếu gặp được Thẩm Xuân Cường thì cứ đánh gãy chân của cậu ta!”

eyJpdiI6IlIrbyt1WUxUYmRpdURWVkdlSEIzSVE9PSIsInZhbHVlIjoiMW1INXArbXNHaDc3dStBdGRDbDBYdG9OOUxYQ0NjRnBqVzlyOHZXUGFpa0RmVklRZ3ZXbmR1QzJwMTBjVjh5MGJOdlU0dWVEMDdHYUNET2Q0YmxoQ0ZvNW5kQmJua2N4YXhIT0NBVWNLVEtHSXpseXhTdHl4QngyZG9mYXI3ckQzXC9PcEkrbktWVllFMU96NW1jcW9xVmFIYXQyTlFLSkZycW1RSVRzb0tMejlPNnU3MnJ2MVpPZmUrd2ZMWWRRYUVIeDhFTEV2aEgrWXh2XC8xVm04UHRQRExVSnYwaTlPaEpnbFF4Q25rbWFFSG95WmI5N3V2MDhiMHlrZFpwNjJcL1lZK1JhTFlndDUrNzNGdW5XUm5ZS0hFWERsbjU0UktlZW52YmtCNkNrUis1cFR2UElydG9LelRURitOK1pERWJxWDRtbDFkVFJ6VWRGeTkwaTVBdGpUY0doS0Z5MDZcLzl6bU1mZDRKWm0rcmVMa2xHRVdYV3F4RHE1OG5USDN6TWF0ZUpIRXdhYXptSU9wXC9hMmxwdVpBPT0iLCJtYWMiOiI3YTkxMjQwOWQ2YmE5NTJhNmRmYWFjNDUwYjZiOWIwNDY1NGNhYTI2M2YyZGUxZWQyMmMwZDA1NGVmYzVhMjk2In0=
eyJpdiI6Ik9vVDhWYjNTTXNqZ3ZYRVRSSHg2b0E9PSIsInZhbHVlIjoibmxvTlJpUGJscFN0OFZSYmRqd21vRjl0RWJqcXVCNVFvOG0yMUN4a1RqWWhpdmFpRzFBWHcxdzFVdEVYeEZ6MGd0N2hXNndVb25WeHNkczJGUzAxc3dNTDBiMm9uWTlBXC8zZVFZWTdYalhcL08yRE5nR2ozU1pQNE1XREkrMVBUVm95elJQejExT0FleFJlUmJaN0RNa0JUdUtCWExIR2dCQTR1T1wvVmZHTndmRllVcGIxaEVNNG1CUmpLQUFZNkZcLzBYTUZQdmdLODR1ejNsTllKTzd4NzhjSkkrUng4TUMzcVBYZWJNd1Q3VzBjanNKUEtBaTNCZm02bXhCcVlBK0hGalR6b1k5cXRKdjhkZTNWWk9Ca2xUdE00NW1XY1wvdjJPOWFwZWIwQnBPaDlDdFd3ZjIzU3F4eHkweG5UTFlQMXpPaE92TXBzRHliSHpRTjBKSWZPejZGbWcxWVVJSm9UcFdoWVlydkRDTjZXazRZek04em8rMm5PbkQwQVFzMzgiLCJtYWMiOiIwZDg1OTNkZGE3MDRiMmFmMGIwMWFlMjY1ZjJmOTNhYTVkOWMxYWQ5M2NiYjNiOTg2ZDEzM2IzZTY3Y2NjMWIxIn0=

Thẩm Xuân Cường nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Lăng Phong, cậu ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Quang Minh.

Ads
';
Advertisement