Đúng vào lúc này, trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ba người đứng ở cửa quay sang nhìn.
Trên hành làng, có vài người mặc đồng phục cảnh sát đang đi về phía bên này...
Cảnh... cảnh sát!
Thẩm Xuân Cường thấy hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đi tới chỗ của bọn họ, cậu ta lập tức bị dọa đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
Đừng nói là Thẩm Xuân Cường, đến sắc mặt của Thẩm Lăng Phong cũng thay đổi.
Hai đồng chí cảnh sát đi tới trước mặt mấy người Thẩm Xuân Cường rồi chào một cái, sau đó bọn họ nghiêm túc nói: “Chào anh, xin hỏi ở đây ai là đồng chí Thẩm Xuân Cường vậy, chúng tôi nhận được một vụ án, vụ án này cần đồng chí Thẩm Xuân Cường đến cục cảnh sát để giúp đỡ điều tra.”
Nghe thấy tên của mình, Thẩm Xuân Cường lập tức ngơ ngác, hai chân mềm nhũn cùng với vẻ mặt sợ hãi, cậu ta vô thức quay đầu nhìn anh họ thần thông quảng đại Thẩm Lăng Phong của mình.
Trong những người mà đời này Thẩm Xuân Cường quen biết, Thẩm Lăng Phong chắc chắn là người lợi hại nhất, trước khi quen biết Thẩm Lăng Phong, Thẩm Xuân Cường chẳng qua chỉ là một thằng nhóc nghèo lớn lên trong một thôn làng nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi bời với đám bạn bè xấu. Sau khi tới nhà họ Thẩm, Thẩm Xuân Cường quen được Thẩm Lăng Phong, sau đó lại được anh ta giải quyết cho một vài chuyện, cậu ta lập tức cảm thấy Thẩm Lăng Phong chính là người lợi hại nhất trên thế giới này.
Thẩm Lăng Phong bắt gặp ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Thẩm Xuân Cường, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh ta cảm thấy chuyện này rất khó để giải quyết.
“Thẩm Xuân Cường, cậu cứ về cục cảnh sát với đồng chí cảnh sát để tiếp nhận điều tra trước đi.” Còn sau đó phải làm thế nào, Thẩm Lăng Phong cần phải suy nghĩ một chút.
Trước đó, những rắc rối mà Thẩm Xuân Cường gây ra đều có thể dùng tiền để giải quyết, mà Thẩm Lăng Phong cũng nể mặt người chú nhỏ đã mất mà giúp đỡ, nhưng bây giờ Thẩm Xuân Mạnh dính vào vụ án cố ý mưu sát này, thật sự rất khiến Thẩm Lăng
Dù Thẩm Lăng Phong có năng lực như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, anh ta không thể đối đầu với pháp luật được.
Hơn nữa chuyện này của Thẩm Xuân Cường, Thẩm Lăng Phong thật sự không muốn quan tâm, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, Thẩm Xuân Cường đã trưởng thành rồi, vì vậy anh ta muốn Thẩm Xuân Cường biết nếu đã làm ra chuyện sai trái thì phải nhan lấy chế tài của pháp luật.
Hơn nữa sở dĩ Thẩm Lăng Phong dẫn theo Thẩm Xuân Cường tới chuyến này chẳng qua là vì để cho Thẩm Xuân Cường tự nói lời xin lỗi, anh ta chưa từng có suy nghĩ muốn giúp Thẩm Xuân Cường trốn tội hay đại loại như thế.
Bây giờ chỉ cần làm các thủ tục ở cục cảnh sát là được rồi.
“Không không không, anh họ, anh mau cứu em đi, em không muốn bị nhốt vào đó đâu. Anh họ, em là đứa con trai duy nhất của cha, xem như là anh nể mặt cha em đi, anh nhất định phải cứu em.” Thẩm Xuân Cường nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Lăng Phong, cậu ta sợ hãi tới mức nước mắt nước mũi đều chảy hết ra.
Thẩm Quang Minh ở bên cạnh nhìn thấy vừa rồi Thẩm Xuân Cường còn dữ dằn chuẩn bị ra tay đánh người, mà bây giờ lại khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum thì ngẩn người mất một lúc.
Cảnh tượng bây giờ khiến cậu ta như một con hổ giấy vậy, tuy trông rất đáng sợ, nhưng thực tế lại chỉ là một kẻ hèn nhát.
Cho dù Thẩm Xuân Cường có khóc lóc, cầu xin như thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn bị cảnh sát bắt đi.
Nhưng điều mà Thẩm Lăng Phong không biết đó là, sau lần gọi điện lần trước không bao lâu, Thẩm Đường đã báo cảnh sát. Thẩm Xuân Cường có chủ ý mưu sát, mà Thẩm Đường lại chưa bao giờ cảm thấy mình là loại người tốt lành gì, chuyện có thể dùng luật giải quyết thì Thẩm Đường cũng sẽ không tốt bụng nương tay.
Thẩm Đường không biết Thẩm Lăng Phong sẽ dẫn Thẩm Xuân Cường tới tỉnh H, theo kế hoạch lúc đầu của cô, Thẩm Xuân Cường phải bị bắt ở Bắc Kinh, nhưng bởi vì có biến số là Thẩm Lăng Phong nên cảnh sát ở Bắc Kinh không bắt được người.
Sau khi điều tra được hành tung của Thẩm Lăng Phong và Thẩm Xuân Cường, cục cảnh sát ở Bắc Kinh đã lập tức liên lạc với cảnh sát ở bên này, vì vậy Thẩm Xuân Cường vừa tới nơi này mà đã bị cảnh sát bắt đi nhanh như vậy.
Cảnh sát đã dẫn người đi, Thẩm Quang Minh nhìn Thẩm Lăng Phong vẫn đứng im ở đó với vẻ mặt cảnh giác.
Thẩm Lăng Phong nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Thẩm Quang Minh, anh ta vội vàng giải thích: “Chào anh, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Thẩm Lăng Phong, tôi có quen biết Thẩm Đường. Chúng tôi là bạn bè của nhau. Vì vậy, làm phiền anh cho tôi biết Thẩm Đường đang ở đâu vậy? Nếu tiện, có thể phiền anh dẫn tôi đi gặp cô ấy được không?”
“Không tiện.” Thẩm Quang Minh lạnh lùng đáp lại hai chữ, sau đó anh ấy định đóng cửa vào.
Thẩm Lăng Phong và Thẩm Xuân Cường vừa bị cảnh sát dẫn đi cùng xuất hiện ở đây với nhau, vì vậy có lẽ Thẩm Quang Minh đã coi Thẩm Lăng Phong và Thẩm Xuân Cường cùng một đám người, đều là người xấu.
Thẩm Lăng Phong nhìn thấy động tác của Thẩm Quang Minh, anh ta nhanh tay lẹ mắt chặn động tác đóng cửa của Thẩm Quang Minh lại rồi tiếp tục giải thích: “À thì, anh đừng hiểu lầm, tôi tìm Thẩm Đường là có chuyện thật.”
“Tôi biết, khoảng thời gian trước anh bị sa thải, chuyện này tôi thật sự rất xin lỗi. Nếu anh bằng lòng, tôi có thể để anh quay lại làm việc trong nhà máy kia, tôi còn có thể thăng chức cho anh nữa, xem như đây là khoản đền bù cho anh.” Thẩm Lăng Phong lại nói.
Nghe thấy chuyện bị sa thải này, sắc mặt của Thẩm Quang Minh trở nên tối sầm, anh ấy đáp lại: “Không thèm, muốn tôi nghỉ việc thì sa thải tôi, giờ bảo tôi quay về là tôi phải quay về à, tôi cũng không phải là chó.”
Thẩm Quang Minh nói xong những lời này, anh ấy đẩy tay của Thẩm Lăng Phong ra rồi đóng sầm cửa lại.
Trong nhà, sắc mặt của Thẩm Quang Minh không tốt lắm.
Sau khi Thẩm Xuân Cường bị bắt vào cục cảnh sát thì bắt đầu được thẩm vấn, theo yêu cầu của cấp trên, trong quá trình thẩm vấn, Thẩm Xuân Cường bị ăn một chút đau đớn, hơn nữa Thẩm Xuân Cường vốn là một kẻ hèn nhát, cậu ta chịu đựng không được bao lâu thì đã nói hết toàn bộ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất