Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Có ý định mưu sát nhân viên nghiên cứu của quốc xa, Thẩn Xuân Cường lập tức bị bắt giam, đồng thời còn không được nộp tiền để bảo lãnh ra ngoài.

Vụ án vẫn đang được điều tra, bởi vì trong lúc thẩm vấn Thẩm Xuân Cường, cảnh sát đã hỏi được một vấn đề rất phức tạp.

Thẩm Xuân Cường có người đứng sau, hơn nữa trước khi người đứng sau cậu ta bị bắt, Thẩm Xuân Cường không được phép gặp bất cứ ai.

Ở một bên khác, Thẩm Đường đã về tới thôn.

Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thấy con gái trở về, hai người họ vui vẻ tới mức cười ha ha cả ngày khiến ai ai trong thôn cũng phải trêu ghẹo đôi vợ chồng già này.

Buổi tối, thôn trưởng cố ý gọi cả nhà Thẩm Đường qua nhà ông ấy ăn cơm, đã cuối năm rồi, họ hàng trong thôn cũng bắt đầu mổ heo, vì vậy mời ăn cơm cũng là điều vô cùng bình thường.

Đi tới nhà thôn trưởng, ông ba dẫn Thẩm Đường đi tới nói chuyện với một vài trưởng bối khác.

Thẩm Đường chính là sinh viên ở trong thôn, thân phận đương nhiên sẽ không giống với người bình thường, cô rất có trọng lượng trong mắt các trưởng bối trong họ hàng.

Trò chuyện một lúc, sau đó các trưởng bối đã phát hiện cô bé Thẩm Đường này lên đại học thật sự đã thay đổi rất khác, nói chuyện gì cũng có thể đáp lại vài câu, như thể cô hiểu biết tất cả mọi thứ, thậm chí đến việc đồng ruộng mà Thẩm Đường cũng có thể đáp lời được. Mặc dù mọi người đều biết gia đình Thẩm Đường vốn không cho cô làm việc tay chân.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Đường về nhà, cô đã mang rất nhiều sách vở về trong kỳ nghỉ đông lần này, thậm chí đến sách về nông nghiệp cũng có.

Bởi vì có câu tục ngữ học đi đôi với hành, ngày hôm sau, Thẩm Đường đã đi theo cha mẹ ra đồng.

Thỉnh thoảng Thẩm Đường còn giúp làm một vài việc, nhưng không được bao lâu thì cô đã bị cha mẹ đuổi về nhà.

Bởi vì trời lạnh nên Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nhổ hết củ cải được trồng trong đất ra để tránh chúng bị lạnh đến mức hỏng do trời quá lạnh, nhưng công việc này không cần phải lầm quá nhiều nên đương nhiên Thẩm Đường đã bị bắt phải dừng làm việc lại.

Thẩm Đường từ đồng ruộng trở về, vùa đi đến cửa, cô đã nhìn thấy có một bóng người đứng trước cửa nhà mình.

Thẩm Lăng Phong đứng ở cổng nhìn thấy Thẩm Đường, anh ta lập tức nở nụ cười rồi nói với cô: “Thẩm Đường, đã lâu không gặp.”

“Ừm, vào nhà rồi nói.” Thẩm Đường nhìn Thẩm Lăng Phong một chút, sau đó cô mở của cổng ra rồi dẫn người vào nhà.

Nhưng hai người Thẩm Lăng Phong và Thẩm Đường lại không biết bọn họ bị người khác nhìn thấy, đồng thời còn bị suy đoán anh ta có lẽ là đối tượng của Thẩm Đường.

Trông khí chất kia cũng không phải là kẻ có tiền ở thành phố lớn, hơn nữa mới năm mới đã tìm tới nhà, người này có lẽ chính là đối tượng của Thẩm Đường.

Một tiếng sau, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình xách củ cải về nhà thì gặp được người kia.

Sau khi thấy người kia hỏi thăm có phải là Thẩm Đường đã có người yêu rồi không, đôi vợ chồng một mực phủ định.

Nhưng khi nghe thấy người kia nói đối tượng của Thẩm Đường tìm tới nhà, cả hai vợ chồng đều ngẩn người.

Hai người nhìn đối phương một cái, sau khi nhìn nhau hai giây thì lập tức thu mắt lại với suy nghĩ của riêng mình.

Đôi vợ chồng lại phủ nhận chuyện Thẩm Đường có người yêu thêm lần nữa.

Đùa chứ, con gái có nói gì đến chuyện này đây, chuyện có người yêu quan trọng như vậy, chắc chắn con gái sẽ nói cho bọn họ biết, không nói thì chắc chắn là không có.

Nhưng trong lòng đôi vợ chồng vẫn suy nghĩ đến chuyện này, nghe người kia nói có người tới nhà tìm Thẩm Đường, cả hai vẫn nhanh chóng trở về nhà.

Nhưng khi đội vợ chồng già về đến nhà, vừa đi vào sân thì lại nhận ra trong nhà trống không, không nói đến người đàn ông kia, đến con gái nhà mình cũng không thấy đâu.

“Đường Đường, con ở đâu rồi?” Ngô Thúy Bình đứng trong sân gọi to.

Thẩm Đường ở trong phòng nghe thấy giọng nói của mẹ mình thì vội vàng mở cửa sổ ra, cô dựa vào cửa sổ đáp lời: “Mẹ, con ở đây.”

Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nhìn thấy con gái dựa vào cửa sổ, lúc này cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, khi nghe thấy có người tìm Đường Đường, về nhà lại không thấy con gái đâu, cả hai người không sốt ruột mới là lạ.

“Đường Đường, vừa rồi mẹ nghe người ta nói có người tìm con hả? Ai vậy, là bạn của con à?” Ngô Thúy Bình giả vờ lơ đãng hỏi một câu.

Thẩm Đại Chí ở bên cạnh vểnh tai lên chờ câu trả lời của con gái.

“Vâng ạ, bạn con tìm có chút việc thôi.”

“Vậy bạn con đâu rồi? Sao cha không thấy vậy?” Thẩm Đại Chí hỏi tiếp.

“Nói xong chuyện nên đi về rồi ạ.” Thẩm Đường đáp lại với vẻ mặt ngơ ngác.

Xong chuyện rồi, không trở về thì chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm à?

Thật ra Thẩm Đường và Thẩm Lăng Phong cũng không nói bất cứ cái gì, chẳng qua cũng chỉ là chuyện của Thẩm Xuân Cường mà thôi, thái độ của Thẩm Lăng Phong rất chính trực, anh ta không có ý định nhúng tay vào chuyện này của Thẩm Xuân Cường, nên làm cái gì thì cứ làm, nhưng anh ta cảm thấy vô cùng có lỗi với chuyện này của Thẩm Đường, đồng thời còn định đền bù chút gì đó.

Thẩm Lăng Phong nói đến chuyện để Thẩm Quang Minh trở lại nhà máy làm việc, nhưng Thẩm Đường cũng không lập tức đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện của anh trai Thẩm Quang Minh, cô cũng cần phải hỏi ý kiến của người trong cuộc mới được.

Với chuyện của Ngô Minh, hôm qua Thẩm Lăng Phong đã đi tới nhà họ Ngô, mặc dù bị đánh, nhưng Thẩm Lăng Phong vẫn thương lượng vấn đề bồi thường cho người nhà họ Ngô.

Trước khi đi, Thẩm Lăng Phong nói anh ta sẽ ở lại đây mấy ngày, sau khi Thẩm Đường và Thẩm Lăng Phong bàn bạc xong thì bọn họ có thể bàn lại.

Buổi trưa, đã đến lúc chuẩn bị nấu cơm.

Thẩm Đường ngồi cảnh bếp lửa, cô cầm kép bới than ra rồi cẩn thận từng li từng tí nhét vài củ khoai lang vào trong đống lửa.

Sau đó ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhìn đóng lửa, trong đầu tưởng tượng ra món khoai lang nướng thơm ngào ngạt.

Hu hu hu, muốn ăn quá, thèm quá trời.

Ngô Thúy Bình ở bên cạnh thái thịt nhìn thấy con gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đồng lửa, bà ấy lập tức nở nụ cười.

eyJpdiI6ImIwbGliNVA5bFwvWE9FQlhVdTQ1Nzh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InRqQkNEbVgrK1Jvekc0bkpjVmNkaWdHdXZlSmpjcVNINHlQbUF6XC8zVitmU09UOU1vRTRHejJjUEQrZzUzZEYwV1lsbU16NloyOWFjUmJxdmRQSDhURnphZnNDZXYyeExKZ2xuc3o5REh1Wk5yRllMZTB1TGZzenRvZDNvXC83d0ZNOWJHNitZRkxqc1VVVGx3cTJVbXdUR3dmdlhiaXJ5WFdEY1pTM1JCZWU2dG9Gc3hiUEIrdE13QU45N09PSEFtZ1J3bFIwcTQ2K2VaSnJMU1B1RG5JbVptQzg1MEtxRlJNYlNuZkJ6XC92dGsrOGpNVGkzZ0hyN1UrdlVYN0dpRmZjOGpMV3FXXC8rbk5lZFFnRmR0RTZhR1pBakhLZjlrR0MyVGg4bHJBVnpGVzBNaVVIWll3ZDkwektUWFpjWmNvbUpCQk5HWStoUHA5NmZ6dGNrNUpPQ0EweXBUbE0yMll6aGJzaTlXY3RIM2I5S014OVl4alk2aTZYdDE5RkdiUFJVVnlrb1UwUFlnXC96Nmx0VjJhSDlyNE81UXM4T25qcTJkcTFvWVRKeTFiOWZteUlEMk1QVWY4WVwvZm0yUGFGajNuejl0akhRZUtkVW5wYXpJWjNFQjdQMzJ3bUliYWF3N1FMQkRJb0laWCtJV1BkZFBkS2J5NXdtdzBYa243bWZtQ3FTQzZYTmNIOGQ3ZytTczM5TFZBckVEayttVGU3R3BLblwvQ2M4XC82RTk3QnM0QnlTZ1lGYStMdUtjZ2l1S05MdUxMZEJtb0VMNllZQXhQXC81c0N5T1BJaThaRHhzZzFtZWpGRVh6REFrOTdFcmU3YnV1VGJBY0RcL1Y5QTJrbzF0IiwibWFjIjoiOWNiNjM0YjgwMGIzZTdkOTcwZTk1YTAyYjk4ZjhhZDQxMWI2YWQ2YzRlNmQ2M2ViYTk1NDQwODYzNzkyNzNiNyJ9
eyJpdiI6IkVWY24wWE9CT2gyUEZtdzg1SlwvZDZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFyNk5TQ0orb3hob2JKS0k1NlJkdXBnU0RwNjVLbTl0Y04xQ3lKT2wyMXRnN3BWRWgyR1NuTGJuTklkS3NETUx0THBVSlFyVzh6SG1wbDRudG0rMVE2NWFJXC9DNkJcL09HXC9KZ0I5dzM4anllMUJzbXVPS2p0YXdBNGxqY1RYc0YxdUdRcUlIbFVRMjhcL0RadCthRzBZZ0NmbDNvVnRnRUNBNkxJS3dHM0U1QkFYUFkyaTVkc3lKV2J5bGpRRFFKbklncW9HZThHOFRRNE9pVG1JcWpvRjI3STdiT29Qa3lqYklhaCs5MVJZSkU4WHVcL0JHejBpNWNGdklWTGFZeDh6NmNKVnU0d3VxODA5dytjc2NqYWJBN2o4QjFSZjZ3NlZYWVBZNDB0WHBDcFwvcjg2Ym1WZzlwT3d5XC9POGlwNVhrQmxyYUlqTkxLQ3hkamhIeXU3MFJuaVNcL3lPWUN5d0FZWURnbWY0YjRSY2xEeThvTEw3aStUYktMcDlJeGVHYStLU2J2SnZBS3NuMEc5T3VEcnk3TkI0NURHdGoyeEJobWcwSG4xWmxoQmtQSE90ZFwvTzZ4cWxxQ1dvOEpjeUl0ZXRFQytcL1Y4Q0wzbCtcL2pnVGloREx0WFwvSkc2TGJjRlIwbk0rQmo4M3dKeDZCSmNONDJFSlVnMEVrSGYrOEJ4R3FMRE5MbmdkZG5oSUVOSDdnWVE1VTdwcnp1Y3Z4bDhcL0gyUVRmd3Y1MDM0eStlNXJlNWFLSEVkZjJzVWpJSkQ3NUdndDlkMFFQNjlZSUNRc3lIXC9yRTZLcVIyVkdRR2c3ck5Qc05NaVRqSnpubkZyUmhjMXNldStcL2IrRlc3bEM0aFA4TE9LNmlLVDllbER5M3dqWGxYOVZOZmxkeTJqeDBCTjgxbElvTEFCTkhzbEx0N05ERXBRQ1U2SHhtNjYxdHB5IiwibWFjIjoiZjBjMzM1OWNiYjAzZTllMGZkZGI1MjY5ZDljM2ZjOWM5MDUyY2QxM2NhZjVjZjE1MTc0ZTk0MTgyNzA1MWRkMyJ9

“Vâng, được ạ.” Thẩm Đường mềm mại trả lời, cô nhìn mẹ mình.

Ads
';
Advertisement