“Đường Đường à, năm nay con cũng mười chín tuổi rồi, con có từng nghĩ đến chuyện có người yêu không? Sau này con muốn có đối tượng như thế nào, nói thử một chút đi, hai mẹ con mình trò chuyện.” Ngô Thúy Bình cười nói.
Nụ cười trên mặt Thẩm Đường dần trở nên cứng ngắc, sau đó biến mất.
Ngô Thúy Bình nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Đường có gì đó không đúng thì đã nhận ra, bà ấy nhìn chằm chằm con gái rồi nói tiếp: “Đường Đường, sao con không nói gì?”
“Ha ha, mẹ.” Thẩm Đường cười lấy lòng một tiếng, cô đưa tay ôm lấy cánh tay của mẹ mình rồi làm nũng: “Mẹ, con nói cho mẹ biết một chuyện, nhưng mẹ nhất định không được đánh con đó.”
“Từ nhỏ đến lớn mj đã từng đánh con một cái chưa hả, nói đi, có chuyện gì.” Thật ra Ngô Thúy Bình nhìn thấy sắc mặt của con gái thì đã mơ hồ đoán được gì đó rồi.
“Mẹ, thật ra con đã có đối tượng rồi, lần trước trở về lại quên nói chuyện này cho mẹ biết, hu hu hu, mẹ à, con sai rồi, con biết sai rồi.”
Làn nũng nhận lỗi là được, dù sao Ngô Thúy Bình cũng đã đoán ra rồi nên bà ấy cũng không tức giận.
Chỉ là cảm thấy tò mò với đối tượng kia của Thẩm Đường.
“Đường Đường, đối tượng của con là người ở đây, bao nhiêu tuổi, đang làm cái gì? Có phải là sinh viên giống con không? Còn nữa, con có biết hoàn cảnh gia đình của người ta không?”
“Mẹ, anh ấy là người Bắc Kinh, lớn hơn con mấy tuổi, là quân nhân, bình thường ở trong quân đội nên không có thời gian gặp nhau nhiều, con cũng rất bận, gia đình của anh ấy cũng ở Bắc Kinh, người trong nhà cũng là quân nhân.” Thẩm Đường nói xong thì suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung thêm một câu: “Là cháu ngoại của giáo sư Khương trong khoa của chúng con, tên là Cố Thịnh.”
“Cháu ngoại của giáo sư Khương, là giáo sư Khương thường xuyên gửi tài liệu cho con à?”
“Vâng ạ, chính là giáo sư Khương đó.”
“Nếu là cháu ngoại của giáo sư Khương thì chắc chắn sẽ không tệ, có thời gian thì dẫn người về nhà gặp mặt đi.” Ngô Thúy Bình có ấn tượng rất tốt với giáo sư Khương, vì vậy dù với một người chưa từng gặp là Cố Thịnh thì bà ấy cũng có ấn tượng không tệ.
Thẩm Đường nghe thấy mẹ mình nói vậy thì cũng biết chuyện này đã được cho qua, nhớ đến chuyện lần trước Cố Thịnh nói cuối năm sẽ tới thăm nhà, Thẩm Đường lại nói tiếp: “Mẹ, Cố Thịnh nói cuối năm sẽ có một kỳ nghỉ, có lẽ anh ấy sẽ đến nhà mình.”
“Được rồi, khi nào đến thì chỉ cần nói trước mới mẹ một tiếng là được, phải nhớ thật kỹ, đừng có mà quên, con nói xem, trong đầu con cả ngoài ngoại trừ học tập và đọc sách thì còn nhớ tới chuyện quan trọng nào nữa không hả?” Ngô Thúy Bình vờ giận nói Thẩm Đường một câu, bà ấy giơ tay chọc vào trán Thẩm Đường một cái với vẻ mặt cưng chiều.
“Vâng, con nhớ rồi ạ.” Thẩm Đường nũng nịu trả lời.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Ngô Thúy Bình thường nói chuyện với người bạn già, khi bà ấy nói đến chuyện Thẩm Đường đã có người yêu, cơn buồn ngủ của Thẩm Đại Chí lập tức biến mất.
Thẩm Đại Chí hỏi rất nhiều, cuối cùng vẫn là Ngô Thúy Bình không chịu nổi sự cằn nhằn liên tục của ông bạn già nên đã ngủ thiếp đi.
Còn Thẩm Đại Chí vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện con gái đã có người yêu, vì vậy không thể ngủ được.
Trong đầu chỉ còn lại mỗi câu nói con gái đã có người yêu, sau vài ngày nữa có lẽ sẽ phải kết hôn, kết hôn thì không thể về nhà nữa, hình như đối tượng kia của Thẩm Đường là người Bắc Kinh, Bắc Kinh lại cách nơi này rất xa, vậy nếu Thẩm Đường kết hôn thì bọn họ không thể thường xuyên được gặp con gái nữa rồi.
Chao ôi, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Như thể cây bắp cải mọng nước trong đất nhà ông bị heo nhà người khác ăn mất vậy.
Trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, quá khó chịu.
Ngày hôm sau, Thẩm Đường nhận ra tâm trạng cả ngày hôm nay của cha mình có vẻ không tốt lắm.
Còn Ngô Thúy Bình nhìn thấy dáng vẻ buồn rười rượi của bạn già thì chỉ nhìn một cái, dù sao qua vài ngày nữa, Thẩm Đại Chí cũng sẽ tự ổn.
Có lẽ ông chỉ cảm thấy không nỡ, đây cũng là điều bình thường thôi.
Lại qua một ngày nữa, Thẩm Đường định vào trong thị trấn một chuyến, chuyện công việc mà Thẩm Lăng Phong nói, cô còn chưa nói với anh trai Thẩm Quang Minh nữa đó.
Thẩm Đường đi lên thị trấn, cô tới nhà của anh trai Thẩm Quang Minh.
Bây giờ Thẩm Quang Minh vẫn ở trong nhà, gần đây anh ấy đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, tâm trạng cũng thay đổi so với lúc trước.
Khi nghe Thẩm Đường nói đến chuyện Thẩm Lăng Phong bảo anh ấy trở lại làm việc trong xưởng, Thẩm Quang Minh đã từ chối không chút do dự.
Gần đây Thẩm Quang Minh đã suy nghĩ rất nhiều, anh ấy đã làm việc trong xưởng nhiều năm như vậy, Thẩm Quang Minh cũng đã hiểu ra một vài chuyện, sự khác biệt nhất là hai năm gần đây, tiền lương và lợi ích đã không còn bằng mấy năm trước, hơn nữa cũng đã có một bộ phận nhân viên ở trong nhà mấy đã bị sa thải.
Vì vậy, Thẩm Quang Minh cảm thấy có lẽ anh ấy không còn phù hợp để làm việc trong xưởng nữa.
Bây giờ có rất nhiều người ra ngoài làm công, nghe nói bên thành phố G có rất nhiều cơ hội làm việc, những người tới đó làm thuê đều nói nơi đó là một nơi kiếm tiền rất tốt.
Thẩm Đường nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Quang Minh thì trầm ngâm mất một lúc, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh trai Thẩm Quang Minh rồi nói: “Anh, anh chuẩn bị đi kinh doanh ạ?”
“Anh có suy nghĩ này, nhưng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, chuyện này anh cần suy nghĩ lại một chút.” Thẩm Quang Minh trả lời.
“Vâng, anh muốn làm thì cứ làm đi, nếu không đủ tiền vốn thì em có tiền tiết kiệm.” Thẩm Đường cười nói.
Thẩm Quang Minh vẫn luôn là một người anh trai tốt, anh trai cho em gái tiền tiêu vặt mỗi tháng không có nhiều, vì vậy nếu Thẩm Quang Minh cần, Thẩm Đường có thể lấy tiền ra.
Sau khi Thẩm Đường rời khỏi nhà của Thẩm Quang Minh, cô đi đến khách sạn mà Thẩm Lăng Phong đang ở.
Thẩm Lăng Phong nghe thấy chuyện Thẩm Quang Minh từ chối trở lại làm việc trong xưởng thì cũng không nói gì, nhưng Thẩm Lăng Phong vẫn nhớ kỹ chuyện của Thẩm Quang Minh ở trong lòng, đồng thời thầm nghĩ nếu sau này có cơ hội, anh ta sẽ giúp Thẩm Quang Minh một tay.
Ở một bên khác, Bắc Kinh.
Cuối cùng, hình như người đàn ông đã nhận ra có điều gì đó không ổn nên chuẩn bị chạy trốn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất