Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Vì vậy Thẩm Lăng Phong vốn định rời đi đã quay lại, anh ta đi theo sau Thẩm Đại Chí trở lại trong thôn.

Trong lòng Thẩm Đại Chí vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện con gái đã có đối tượng nên cũng không để ý tới đằng sau mình có một người đi theo.

Hơn nữa, Thẩm Đại Chí vẫn luôn không ngờ được một ông già nhìn trông rất bình thường như mình cũng sẽ có ngày bị người khác theo dõi.

Cứ như vậy, Thẩm Lăng Phong đi theo Thẩm Đại Chí cả một đoạn đường, sau đó anh ta thấy Thẩm Đại Chí đi vào trong nhà của Thẩm Đường.

Thẩm Lăng Phong nhìn sân nhà họ Thẩm với ánh mắt âm trầm, trong lòng anh ta có một suy nghĩ to gan, nhưng Thẩm Lăng Phong vẫn không tiến lên gõ cửa nhà họ Thẩm.

Thẩm Lăng Phong không đi vào nhà họ Thẩm, mà lại đi vào đến những căn nhà khác ở trong thôn, sau khi âm thầm hỏi thăm tin tức của Thẩm Đại Chí, Thẩm Lăng Phong càng chắc chắn với suy nghĩ ở trong lòng hơn.

Thẩm Lăng Phong trở lại trên trấn, anh ta gấp gáp gọi điện cho cha mình đang ở Bắc Kinh.

Ở đầu bên kia, sau khi cha Thẩm nghe Thẩm Lăng Phong kể lại chuyện này, ông ấy im lặng trong chốc lát, sau đó bảo Thẩm Lăng Phong cẩn thận hỏi thăm một chút.

Dù sao cả nhà Thẩm Xuân Cường được bọn họ tìm thấy được hai, ba năm rồi, bây giờ đột nhiên nói mấy người kia là giả, vậy chắc chắn phải là chứng cứ mới đúng, nếu không chuyện này sau này sẽ gây ra rắc rối.

Nhưng cha Thẩm cũng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cả nhà Thẩm Xuân Cường, qua vài năm ở chung, cha Thẩm càng cảm thấy người cháu Thẩm Xuân Cường này không hề giống với người nhà họ Thẩm.

Nhưng chuyện năm đó rất phức tạp, vì vậy khi cha Thẩm tìm được cả nhà Thẩm Xuân Cường thì cũng không nghĩ nhiều lắm, hơn nữa lúc đấy phần lớn tin tức lúc đó đều chính xác, vì vậy cha Thẩm cũng không có bất cứ sự nghi ngờ nào với cả nhà Thẩm Xuân Cường. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, quá trình nhận lại người thân lúc trước quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta cảm thấy không bình thường.

Đã có nghi ngờ, Thẩm Lăng Phong đương nhiên sẽ không vội vàng trở về Bắc Kinh, sau đó anh ta bỏ tiền ra cho người bắt đầu hỏi thăm về chuyện của Thẩm Đại Chí.

Hai ngày sau, Thẩm Lăng Phong đã hỏi thăm được hầu hết các thông tin, đồng thời anh ta cũng có thể chứng minh rằng có lẽ Thẩm Đại Chí chính là chú nhỏ của anh ta.

Gần đây có rất nhiều người tới trong thôn để hỏi thăm thông tin về người ở trong thôn, không bao lâu sau, Ngô Thúy Bình cũng đã nghe nói có người lạ tới thôn để nghe ngóng chuyện của Thẩm Đại Chí.

Trên bàn cơm, khi Ngô Thúy BÌnh nhắc tới chuyện này, Thẩm Đại Chí lại không hề coi là chuyện quan trọng.

“Thẩm Đại Chí, tôi vẫn không hiểu rõ rốt cuộc là người nào lén vào thôn để nghe ngóng chuyện của ông vậy. Hơn nữa thôn của chúng ta cũng chỉ lớn có từng ấy, mà phần lớn toàn là họ hàng thân thích nữa, người đi hỏi thăm chuyện của ông chẳng lẽ không biết chuyện này à?” Ngô Thúy Bình vừa ăn cơm vừa than phiền.

“Mặc kệ đi, tôi cũng chỉ là một ông già hom hem mà thôi, có lẽ là người kia tìm nhầm rồi, một ông già bình thường như tôi, người ta đi nghe ngóng chuyện của tôi làm gì chứ?” Thẩm Đại Chí không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời một câu.

“Nói cũng đúng, đúng rồi ông nó này, có phải là người nhà của ông tới tìm ông không?” Ngô Thuý Bình có một suy nghĩ rất vô lý, nhưng chính bà ấy cũng không ngờ được lời nói trong lúc vô tình này lại chính xác.

“Không thể nào, tôi đã ở đây nhiều năm vậy rồi, muốn tìm tôi thì đã sớm tìm, còn chờ tới bây giờ làm gì chứ? Hơn nữa, tôi cũng không có người nhà.” Thẩm Đại Chí cau mày nói, biểu cảm trên mặt rõ ràng đang nhớ đến một chuyện gì đó không quá vui vẻ.

Thẩm Đường hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của cha mình, cô cũng chỉ từng nghe mẹ mình nói Thẩm Đại Chí là người ngoài thôn, lúc trước khi vừa tới đây, vẻ ngoài của ông rất trắng trẻo, vừa nhìn đã biết không thể làm việc gì, hơn nữa còn lẻ loi một mình, nếu như không phải trưởng thôn thấy Thẩm Đại Chí đáng thương thì ông cũng không thể trụ lại trong thôn được.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng Thẩm Đại Chí lại chưa từng nhắc tới lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vì vậy rốt cuộc khi còn trẻ, Thẩm Đại Chí đã trải qua chuyện gì, vì sao lại lưu lạc tới chỗ này vẫn không ai biết.

“Được rồi được rồi, xem sắc mặt của ông kìa, chỉ nói hai câu thôi mà, được rồi được rồi, không nói nữa là được chứ gì? Nhắc đến chuyện có người tới thôn nghe ngóng chuyện của ông là tôi lại cảm thấy buồn cười, ông nói xem nếu ông còn trẻ, có người hỏi thăm ông thì tôi còn có thể hiểu là muốn mai mối cho ông, nhưng ông đã già rồi thì sao có thể được chú, một ông già hom hem như ông có cái gì để nghe ngóng nhỉ?” Ngô Thuý Bình cười trêu ghẹo.

Thẩm Đại Chí đã quen với kiểu ác mồm ác miệng của bạn già, ông bình tĩnh nói: “Ngô Thuý Bình, bà đừng có nói vậy, đừng có vùi dập người khác.”

“Tôi vùi dập gì ông chứ, lúc còn trẻ vẻ ngoài của ông cũng tốt. Nhưng bây giờ không phải chỉ là một ông già thôi hả?”

“Đã kết hôn nhiều năm rồi, nếu tôi không thay đổi thì chẳng phải là thành yêu quái rồi à?” Thẩm Đại Chí phàn nàn.

Thẩm Đường ở bên cạnh nghe thấy cha mẹ ông một câu tôi một câu trêu chọc nhau, cô cảm thấy đôi vợ chồng già này thật đáng yêu, đều như trẻ con vậy.

Ăn trưa xong, Thẩm Đường suy nghĩ một chút, cô cảm thấy đã lâu như vậy rồi mà vẫn không được gặp bạn trai nhà mình, có hơi nhớ.

“Ha, ký chủ à, cô thật sự là con người nghĩ một đằng nói một nẻo nhất mà tôi từng gặp đó.”

Giọng nói phàn nàn của hệ thống bỗng vang lên.

Thẩm Đường nhíu mày, cô hứng thú “Hả” một tiếng bày tỏ sự nghi ngờ với lời phàn nàn của hệ thống.

“Cô thèm muốn cơ thể của người ta, nhưng ngoài miệng lại nói nhớ người ta, trong đầu cô nghĩ cái gì chẳng lẽ trong lòng cô không rõ sao?” Hệ thống nói.

Thẩm Đường mặt dày quen rồi, gần đây cuộc sống lại quá gió êm sóng lặng, vì vậy Thẩm Đường cảm thấy thỉnh thoảng đấu trí đấu dũng với hệ thống cũng khá thú vị.

eyJpdiI6IldhZlRSNjJCTmhcL2VXVFNvREhFeHVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikl6ME8rUUVFRWNFblhMY0VJU1lEN0FBM2RwcEtZRUE4bjYyVWlwbGUwWFJmVnFPOVwvYkhQcSs0RE94cFZuRWZRNFAwZlh5SnVaWGluZVdcLzc3OWxXT0hXOFEraUdLNGxobTZXejVxWVlXNkpFcjA3VEJZR0JnVjQ1T1ZmVVhXejd0cFhOSWo5RUp5YmVBSUoxa0V5XC9JMG1NelRFR0RjbFJBV0ZLZGZiVkV4OFpXWlwvUWtLeitJZWgwYTRPMWRpdTFueDhFU1hwbXR1SjhcL2tWZkxXN2JTbmpIR2l5RnN4QlRXcnRBVmtVMlNWV3lDU2pUQkNnUGs2M3craUY3cXY3UGxsbVJyRFRzMWFzWXpVb1wvMmwzd1o1SUlJYzc1bXpvS0h6aTI1RUpLN3ZjNWRzNUpEM2lPdjNhdTJYUDVWSExiMTV6ODBQekVPeVcrVGlMNnNSSDlZU0lCK1hoRnNXSFdnaFRjQkNMRnd3ZEdkcFB4Z0lkeXJZVFlSN0ZOb3N6eDZNMjQ1THB3cTJjaGpqUXR2WlNOY1E9PSIsIm1hYyI6Ijk0ZTM4YTBkOWE0NmRjMmM4Mzk3MGUyZDc5M2YwM2NmZDNhY2Y2MTFhNjk5YThjZjVkMGFkYTI3NDk2MGU2YTEifQ==
eyJpdiI6IlBRdkRrU21TeTBcL0I5WDk1cFJOQ1wvUT09IiwidmFsdWUiOiJTSDRpWWxiRkFrYzNpd2x4MEI2ZVpyUW1yeGhBcTBHMnJ1YlI1cVdxbGg1SzArbkwyTFBSb0RKRm1uYXA2MWttbnI0bnQ2VDFcL0F3eXhcL25xUkNjczU0V0o1N0oyR3FOQWlRYVllRzgxblFuVG5uZnlnbUFMc0ZzSEgwVDcxMUtCcUxGek1zYktvMndhMzBaejZ4NWFRaVwvdkdielFuRTJDcUpuWVRSd24zQ0g5XC9GZEIyVm1yaTRLb0p4OVdxZFRPZldqV1pHRTRNVUFwZ3dkSEFMczZMTlBOY3ZjM05seWFKait1UXRiZFk3S1l4SU5sNGpud2hyOGQ4K0JnbHUwS1wvZUVPNWlZcHdEendQSmVQSmZNRnUwQUthakpUa1NqTVg1OEtXcWVJXC9KOWtaRll0SW04Tm5rRjN4UVBRTmZQXC8iLCJtYWMiOiIzMDgyMzM3ZmUwYjg5MzQ5YWVhYWNlMzE0ZGU5ZGU4NGIyYjFkODdjNGE0NmJjOTdkM2NhNjRlMDA3NTFkNjFkIn0=

“Ừm, có nghĩ tới, thì sao nào?” Thẩm Đường không có một chút xấu hổ nào, cô cười nhẹ rồi tiếp tục nói: “Chồng của tôi, tôi nhớ một chút chẳng lẽ không được sao?”

Ads
';
Advertisement