Nghe thấy cảnh sát nói vậy, Cố Thịnh lập tức trở nên nghiêm túc hơn, nghĩ đến chuyện Thẩm Đường suýt nữa đã xảy ra chuyện, cả người Cố Thịnh lập tức trở nên căng thẳng không thể thả lỏng.
“Anh để lại thông tin liên lạc, sau đó có thể dẫn em ấy đi, có chuyện gì thì chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho hai người, hôm nay chúng tôi rất cảm ơn đồng chí Thẩm Đường.” Cảnh sát cười nói bắt tay với Cố Thịnh.
Cố Thịnh đưa Thẩm Đường ra khỏi cục cảnh sát, sau đó dẫn cô tới nơi đang đậu xe, anh ân cần mở cửa xe, quàng tay qua vòng eo thon mảnh khảnh của cô rồi nâng người lên.
“Ha ha, Cố Thịnh, anh đừng chạm vào em của em, buồn.” Thẩm Đường bật cười, cô nhanh chóng đi lên xe, đồng thời còn giơ tay đánh nhẹ vào bàn tay vừa ôm eo mình của Cố Thịnh rồi oán trách liếc anh một cái.
Cố Thịnh bị bạn gái nhà mình nhìn như vậy, xương cốt khắp người đều trở nên tê dại, anh nhìn cô với ánh mắt nóng rực một hồi lâu, sau đó mới xoay người đi sang một bên khác, mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Ở bên này, Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường rời khỏi cục cảnh sát, còn ở trong cục cảnh sát, hai tên buôn người bị bắt vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vì sao bọn họ lại bị bắt vào cục cảnh sát vậy?
Đúng vây, bọn họ có ý định lừa bán cô bé kia, nhưng bọn họ còn chưa kịp thực hiện thì đã lập tức bị bắt vào cục cảnh sát rồi.
Rốt cuộc cô bé kia là ai, vốn dĩ bọn họ chỉ tiện đường xuống mua bao thuốc, nếu không phải là do cô bé kia quá xinh đẹp thì bọn họ cũng không làm việc nửa chừng như vậy, bình thường bọn họ đều phải có kế hoạch khảo sát địa hình, hôm nay bất chợt nảy ra suy nghĩ, kết quả lại khiến chính bản thân mình sập bẫy.
Đã làm việc này nhiều năm rồi, lần đầu tiên đá phải tấm sắt cứng, hơn nữa tấm sắt lần này còn có đinh nữa phải không?
Gần chạng vạng tối, các sĩ quan cảnh sát ra ngoài đã trở về cục cảnh sát, bọn họ còn mang theo vài người trở về nữa, trong đó có ba kẻ của đội buôn người, còn lại là tám đứa bé bị lừa bán được giải cứu vào hôm nay.
Đúng vậy, đội phạm pháp này có năm người, bọn họ lừa bán trẻ em, tám đứa bé này từ bốn đến mười tuổi đều có, trông tinh thần của bọn nhỏ không tốt lắm, trong đó còn có hai đứa bé bị đánh đập đến mức mặt mũi bầm dập, đương nhiên là bị bọn buôn người đánh.
Trong góc khuất, một bé trai bị đánh đến mực mặt mũi bầm tím im lặng ngồi xổm ở đó không nói một câu.
Sau đó, cảnh sát bắt đầu hỏi thăm bọn nhỏ, đồng thời còn thông báo cho người nhà của bọn trẻ tới đón người.
Mà bé trai ngồi trong góc khuất với gương mặt bầm tím vẫn không nói một lời nào, thậm chí khi cảnh sát hỏi thăm cũng không lên tiếng.
Ở một bên khác, một người phụ nữ hoảng hốt chạy trên đường, thỉnh thoảng còn hỏi thăm người quan đường xem họ có thấy một đứa trẻ không.
Người phụ nữ hỏi rất lâu, nhưng vẫn không tìm được người.
...
Trời tối.
Thẩm Đường nằm trên chiếc giường ấm áp ngủ một giấc ngon lành đã mở mắt ra.
Ôi trời, thoải mái quá.
“Cốc cốc cốc!” Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên từ ngoài cửa.
“Đường Đường, em dậy chưa?”
“Vàng đi, em dậy rồi ạ.’ Thẩm Đường nói xong thì ôm cái chiếc chăn mềm mại ngồi trên đường, quấn cả người mình lại, cô không nỡ rời khỏi cái chăn ấm áp này.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thịnh mở cửa đi vào, khi nhìn thấy Thẩm Đường vẫn còn đang quấn chăn, trong mắt anh lập tức xuất hiện sự dịu dàng cưng chiều.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn hộp cơm trong tay Cố Thịnh, cô ngọt ngào nói: “Anh mang về món gì vậy?”
“Chị dâu Lỗ nhà bên cạnh có làm sủi cảo, chị ấy nghe nói em đến nên cố ý bảo anh mang về một chút cho em nếm thử.” Cố Thịnh đặt hộp cơm xuống bàn sách ở gần cửa sổ, sau đó dịu dàng nói: “Còn mệt không? Nếu không em ngủ thêm một lúc đi?”
“Không ngủ nữa.” Thẩm Đường lắc đầu.
“Vậy thì đứng lên đi.” Cố Thịnh vừa nói vừa giúp Thẩm Đường cầm cái áo bông mà cô đặt trên ghế rồi đi tới cạnh giường.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông, cô duỗi hai cánh tay về phía anh rồi mềm mại nói: “Muốn ôm một cái cơ.”
Cố Thịnh nhìn cô gái nũng nịu, nở nụ cười, anh duỗi tay nhấc người ở trong chăn ra dưới tiếng kêu của cô gái, sau đó đặt bạn gái ngồi lên đùi mình.
Ôm trọn cô gái mềm mại mảnh khảnh ở trong lòng, Cố Thịnh cụp mắt, mày kiếm hơi nhướng lên và cưng chiều nói: “Chỉ thích làm nũng thôi.”
“Vì thích anh nên mới làm nũng với anh mà.” Thẩm Đường tiếp tục nũng nịu nói.
Cố Thịnh giơ tay, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve gương mặt non mềm của co.
Dường như ánh mắt của người đàn ông này có gì đó rất nguy hiểm thì phải...
Hỏng bét, hình như châm lửa rồi!
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá vỡ bong bóng màu hồng ở trong phòng.
Cố Thịnh nhíu mày, anh nhìn về phía cửa, sau đó bế cô gái ở trong lòng đặt xuống giường rồi dịu dàng giúp bạn gái mặc áo khoác vào.
Sau khi chăm sóc Thẩm Đường xong, Cố Thịnh mới xoay người đi mở cửa, khi Cố Thịnh mở cửa ra, Thẩm Đường đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn đọc sách rồi.
Vừa mở của, Tô Chấn Hưng nhìn thấy Cố Thịnh mở cửa thì vội vàng nói: “Cố Thịnh, cậu có nhìn thấy đứa con trai thứ hai của nhà họ Tống đâu không, con trai thứ hai của nhà họ Tống mất tích rồi, tìm trong nhà cũng không thấy.”
Cố Thịnh nghe thấy Tô Chấn Hưng nói vậy, anh nhíu chặt mày hơn, sau đó lắc đầu nói: “Không thấy, mất tích từ lúc này? Không thấy ở đâu? Cậu hỏi rõ chưa? Để đứa trẻ ở đâu mà bây giờ mới đi tìm người vậy hả? Lúc trước làm cái gì?”
“Con dâu lão Tống dẫn thằng bé lên trấn, nói là mất tích lúc nào cũng không để ý, đến chạng vạng tối nay mới phát hiện đã mất tích, trong nhà họ Tống đã lật tung khắp nơi lên rồi, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?” Sau khi Tô Chấn Hưng nói xong, anh ấy nhìn lướt qua Thẩm Đường trong phòng rồi vẫy tay chào hỏi: “Thẩm Đường à, nghe nói chiều nay em đã tới rồi, mà tên Cố Thịnh này cứ giấu em đi thôi, bây giờ bọn anh có chút chuyện phải làm, em có phiền để Cố Thịnh ra ngoài giúp tìm người không?”
Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng ra ngoài không được bao lâu thì gặp được Tống Khôn ở trên đường, ba người vừa đi đến bãi đậu xe vừa nói chuyện, vài phút sau, cả ba lái xe rời khỏi quân đội.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất