Đi lên thị trấn, mấy người Tống Khôn tìm được Vương Thư Hương.
Vương Thư Hương hoảng loạn, khi nhìn thấy Tống Khôn thì càng chột dạ hơn, thậm chí cô ta còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tống Khôn nữa.
Tống Khôn nhìn thấy Vương Thư Hương như vậy, anh ấy nén lửa giận vào trong lòng rồi hỏi: “Vương Thư Hương, bây giờ anh hỏi em cái gì thì em phải thành thật trả lời, đến khi chúng ta tìm được thằng bé rồi nói chuyện khác sau.”
“Ừm, anh hỏi đi.” Vương Thư Hương gật đầu, cô ta nhìn Tống Khôn.
Tống Khôn vuốt mặt, sau đó anh ấy hỏi: “Thanh Phong mất tích từ khi nào? Vì sao ngay từ đầu em không gọi điện nói cho anh biết chuyện này hả? Em đi đâu mà để con mất tích? Đã báo cảnh sát chưa?”
“Thanh Phong đi mất từ lúc nào thì em không biết được, lúc đấy em còn đang bận bán hàng mà, em nhớ lúc đó Thanh Phong vẫn đang ở ngoài cửa tiệm, khoảng năm giờ chiều em phát hiện không thấy thằng bé đâu thì lập tức đóng cửa ra ngoài đi tìm, em đã hỏi khắp nơi rồi, không ai nhìn thấy Thanh Phong cả, em vẫn chưa báo cảnh sát, em hoảng hôt nên quên mất, em chỉ nhớ là phải gọi điện cho anh, bây giờ chúng ta đi báo cảnh sát đi.” Vương Thư Hương ngắc ngứ kể lại chuyện.
Sau khi nghe thấy Vương Thư Hương kể lại, sắc mặt của Tống Khôn trầm xuống, con trai đi lúc nào cũng không biết, hơn nữa đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa báo cảnh sát, đây là lần đầu tiên Tống Khôn cảm thấy Vương Thư Hương vô cùng ngu ngốc.
Con trai bị mất tích, không phải nên lập tức báo cảnh sát, sau đó mới liên hệ cho người nhà để đi tìm con à?
Vương Thư Hương suy nghĩ cái gì vậy, đã qua lâu vậy rồi mà cô ta vẫn không làm, chẳng lẽ tuyệt vọng đến mức không nghĩ được cách gì để thử hả?
Vương Thư Hương bắt gặp ánh mắt của Tống Khôn, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó Cố Thịnh nói anh sẽ đi đến cục cảnh sát để báo án, còn ba người Tô Chấn Hưng, Tống Khôn và Vương Thư Hương thì cứ tiếp tục ở ngoài đi tìm.
Vương Thư Hương nhận ra Tống Khôn đang rất tức giận, trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Cô ta cũng không muốn Tống Thanh Phong đi lạc mà, trông sắc mặt của Tống Khôn như thể là cô ta cố ý để lạc mất người vậy, hơn nữa cô ta cũng đã đi tìm lâu như vậy rồi, bây giờ chân cũng đã đau nhức, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, sắc mặt này của Tống Khôn là có ý gì vậy.
Điều này càng khiến Vương Thư Hương oán hận hơn, nhớ lại đời trước khi Thẩm Đường xuất hiện bên cạnh Tống Khôn, Thẩm Đường người ta xinh đẹp như thế nào, quần áo lúc nào cũng gọn gàng sạch đẹp, chính là kiểu được ăn ngon mặc đẹp, Tống Khôn đau lòng chiều chuộng, mấy đứa con trai con gái hờ thì hiếu thảo.
Sao đến lượt cô ta thì lại không giống như vậy chứ, Vương Thương Hương cảm thấy khoảng thời gian sau khi gả cho Tống Khôn còn không bằng lúc ở nhà làm con gái nữa. Khi làm con gái, cô ta sẽ không phải chịu mệt mỏi, ngày nào cũng phải chăm sóc ba đứa trẻ, còn phải lo toan một ngày ba bữa, mấy người phụ nữ ở trong quân khu lúc này cũng lục đục cãi vã với nhau.
Lần trước về thôn nhìn thấy cuộc sống của Thẩm Đường tốt như vậy, Vương Thư Hương cảm thấy rất không cam lòng.
Cô ta cảm thấy dù sao mình cũng được sống lại, sao cuộc sống lại không bằng Thẩm Đường vậy chứ. Cũng chính bởi tâm lý này, sau khi Vương Thư Hương rời khỏi quên hương, cô ta đã có dã tâm muốn kinh doanh.
Việc đầu tiên khi cô ta chuyển đến quân khu đó là dùng tất cả số tiền tiết kiệm kiểm mở một cửa hàng kinh doanh, không thể không nói bởi vì Vương Thư Hương đã có kiến thức từ đời trước nên việc kinh doanh này cũng rất ra gì và này nọ.
Nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, ba đứa trẻ trong nhà đều cần phải chăm sóc, hiện tại Vương Thư Hương đang để thằng cả và thằng út ở nhà và nhờ chị dâu ở nhà bên cạnh chăm sóc bọn chúng. Bởi vì Tống Thanh Phong ngoan ngoãn hơn, mà Tống Thanh Phong đang cảm thấy khó chịu nên Vương Thư Hương mới dẫn cậu bé tới đây, tiện thể để mặt tới cậu bé.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra, nếu cô ta biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì cô ta đã để Tống Thanh Phong ở nhà rồi.
Cố Thịnh đi bộ tới cục cảnh sát, đồng chí cảnh sát buổi chiều đã gặp Cố Thịnh, bây giờ lại thấy anh tới đây, trong lòng anh ấy cảm thấy bối rối.
Ôi, sao người này lại tới đây vậy?
Cố Thịnh cũng nhận ra đồng chí cảnh sát ban chiều, anh nhanh chân đi đến chỗ đối phương, sau đó chào theo kiểu quân đội rồi mới nào: “Chào đồng chí, tôi muốn báo cáo một chuyện, hôm nay con trai của bạn tôi bị mất tích, phiền các đồng chí cảnh sát có thể giúp đỡ tìm người. Đứa bé kia khoảng hơn tám tuổi, là một cậu bé, tên là Tống Thanh Phong, cao khoảng một mét ba, da hơi đen. Hôm nay cậu bé bị lạc trên trấn, không xác định được thời gian mất tích cụ thể, nhưng có lẽ là khoảng nửa ngày.”
Cố Thịnh nói rõ ràng và đầy đủ các thông tin liên quan.
Sau khi cảnh sát nghe thấy Cố Thinh miêu tả, anh ấy đột nhiên nhớ tới mấy đứa trẻ mà buổi chiều vừa được cứu về, trong tám đứa trẻ đã được đón về nhà, còn lại ba đứa thì không thể liên lạc với người trong nhà, trong đó có hai đứa bé không phải là trẻ con trên trấn, mà người khiến cảnh sát ấn tượng nhất chính là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi luôn không chịu nói chuyện, hơn nữa đứa bé này có hơi tương tự với lời miêu tả vừa rồi của Cố Thịnh.
“Đống chí, là như vậy, buổi chiều cảnh sát chúng tôi có cứu được mấy đứa trẻ từ trong tay bọn buôn người về, trong đó có một cậu bé tương tự với miêu tả vừa rồi của anh, nhưng đứa bé kia đã được đồng nghiệp của tôi dẫn ra ngoài ăn chút gì đó, có lẽ sẽ trở về ngay thôi, trước tiên chúng tôi sẽ ghi chép lại, anh cũng đừng vội rời đi, làm phiền anh đợi thêm một lúc nữa.” Cảnh sát nói.
Nghe thấy cảnh sát nói vậy, Cố Thịnh lập tức đồng ý.
Cố Thịnh lấy căn cước công dân ra, sau một loạt thủ tục, Cố Thịnh gọi điện cho bên quân đội, khi cảnh sát biết được thân phận của anh thì cũng đồng ý để anh dẫn Tống Thanh Phong trở về.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất