Nhưng khi dẫn cậu bé ra khỏi cục cảnh sát để đi tìm mấy người Tô Chấn Hưng, Cố Thịnh phát hiện Tống Thanh Phong có gì đó không ổn, bình thường cậu bé là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, nhưng bây giờ lại không nói một câu nào.
Trong đôi mắt của Tống Thanh Phong rất hoảng loạn, cậu bé đi ở theo Cố Thịnh, vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi tìm được mấy người Tống Khôn thì lập tức lái xe dẫn cậu bé về quân đội.
Trên xe, Tô Chấn Hưng ngồi trên ghế lái, Cố Thịnh ngồi ở vị trí ghế phụ, còn ghế sau là ba người nhà họ Tống.
Bầu không khí vô cùng u ám, cho dù Tống Khôn có nói gì với Tống Thanh Phong thì cậu bé vẫn không có chút động tĩnh nào, có thể tưởng tượng được sắc mặt của Tống Khôn khó coi đến mức nào.
Vương Thư Hương nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tống Thanh Phong, rồi lại âm thầm nhìn sắc mặt của Tống Khôn, cô ta càng cảm thấy chột dạ hơn.
Trở về quân đội, mấy người xuống xe, Tô Chấn Hưng lái xe tới bãi đậu xe, còn Cố Thịnh thì đi về ký túc xá của mình, trong lòng cảm thấy nhớ nhung bạn gái nhà mình.
Tống Khôn dẫn theo Tống Khôn và Vương Thư Hương trở về khu nhà ở quân đội, trên đường gặp được người quen còn kiên nhẫn nói vài câu, rất nhiều người nhìn thấy sắc mặt của Tống Khôn có gì đó không đúng nên cũng không hỏi quá nhiều.
Khi Cố Thịnh trở về ký túc xá, Thẩm Đường đang ngồi trước bàn để đọc sách, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi gương mặt của cô càng khiến cả người cô trở nên xinh đẹp hơn.
Cố Thịnh nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng trong lòng anh cũng hiểu rõ cái gì gọi là người đẹp dưới ánh đèn thì càng xinh đẹp hơn.
Thẩm Đường nghe thấy tiếng động, cô đặt sách trong tay xuống rồi quay đầu, sau đó lập tức nhìn thấy Cố Thịnh đang ngây ngốc đứng ở cửa.
“Ha ha, anh không đi vào mà đứng ở cửa làm gì vậy hả?” Thẩm Đường cười nói.
Khi cười rộ lên, lúm đồng tiền ngọt ngào của Thẩm Đường lập tức xuất hiện, trong lòng Cố Thịnh ngứa ngáy, anh lập tức không nhịn được mà đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó nhanh chân đi tới trước mặt Cố Thịnh, cúi người, anh dễ như trở bàn tay nhấc người lên, sau đó anh ngồi vào vị trí trước đó của Thẩm Đường, đặt bạn gái ngồi lên đùi mình, ôm cô vào lòng.
Bạn gái mềm mại thơm tho ở trong ngực, Cố Thịnh nâng chiếc cằm mảnh khảnh của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ngập nước của cô, sau đó cúi đầu tới gần cô hơn mấy lần.
“Ngoan nào, em cười lại đi.”
Thẩm Đường ngơ ngác, nhìn vẻ mặt thật thà của người đàn ông, Thẩm Đường kìm lòng không được mà bật cười thành tiếng, cô giơ tay đánh một cái vào vai anh rồi mềm mại nói: “Anh như vậy khiến em rất sợ đó.”
“Hả?” Cố Thịnh trầm giọng đáp lại đúng một chữ.
Thẩm Đường cười nhẹ nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, cô trêu chọc: “Anh nhìn em khiến em hoảng đó.” Như thể muốn ăn cô luôn vậy.
Cố Thịnh nghe thấy cô nói vậy, anh bỗng cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ chạm vào lúm đồng tiền ngọt ngào trên gương mặt của cô.
Anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, lúm đồng tiền này nhìn trông có vẻ rất ngọt, vì vậy bây giờ anh muốn nếm thử xem rốt cuộc nó ngọt đến mức nào.
Trong phòng vang lên giọng nói mềm mại của cô gái, từng tiếng từng tiếng khiến xương cốt người nghe phải tê dại.
Vài phút sau, Thẩm Đường đỏ mặt dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình đẩy người đàn ông ở trước mặt ra, giọng nói của cô nũng nịu đến mức chính cô cũng không nhận ra: “Cố Thịnh, anh làm em đau.”
Cố Thịnh nghe thấy lời nói của cô gái, nhìn thoáng qua lúm đồng tiền của cô đã bị mình cắn đến đỏ bừng, anh lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh nghiêng đầu khẽ thổi vào mặt cô, giọng nói đầy từ tính dỗ dành: "Được rồi được rồi, thổi một chút là sẽ không đau nữa.”
“Vẫn còn đau.” Thẩm Đường mềm mại trừng to mắt nhìn chằm chằm anh.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Cố Thịnh bật cười, anh tiếp tục dỗ dành: “Anh sai rồi.”
“Xin lỗi các tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì chứ?” Thẩm Đường kiêu ngạo hất hàm liếc mắt nhìn anh.
“Vậy em muốn thế nào, em nói đi.” Anh vẫn dỗ dành.
“Anh để em cắn anh một cái.”
“Được thôi, cắn đi.” Cố Thịnh đưa mặt tới, anh cười cười với vẻ mặt hào phóng.
Thẩm Đường giơ tay đẩy gương mặt dễ nhìn của Cố Thịnh ra, cô tiến lại gần bên tai anh rồi nhỏ giọng nói một câu.
Cố Thịnh nghe giọng nói bên tai, gương mặt anh lập tức đỏ bừng lên, sau đó nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em chắc chứ?”
“Hừ hừ, em chắc mà.” Thẩm Đường ngoan ngoãn nhìn anh.
Vài phút sau, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ đầy kiềm chế của người đàn ông...
Ngày hôm sau, trong sân huấn luyện, Tô Chấn Hưng với vẻ mặt mờ ám đi tới bên cạnh Cố Thịnh, anh ấy đánh giá dáng vẻ rạng rỡ của Cố Thịnh, sau đó chậc chậc hai tiếng rồi trêu ghẹo: “Cô bạn gái này của cậu tới đúng là không giống bình thường mà, nhìn xem cái thần thái kia kìa, ngày thường huấn luyện mặt lúc nào cũng đen thui, bây giờ nhìn sắc mặt của cậu dịu dàng đi mấy phần, sao thế, gặp chuyện gì làm tinh thần thoải mái hả?”
Cố Thịnh nghe thấy lời trêu chọc của Tô Chấn Hưng, anh thản nhiên quay đầu lại, sau đó đôi môi mỏng khẽ nói ra hai chữ: “Ghen hả?”
“Ghen tị hả?” Vẫn cảm thấy không đủ, Cố Thịnh lại đánh thêm một kích.
“Chúng ta không giống nhau, tâm trạng bây giờ của tôi cậu không hiểu đâu.” Liên tục công kích.
Lêu lêu lêu~
Tô Chấn Hưng giật giật khóe miệng, nhìn Cố Thịnh như vậy, anh ấy chỉ cảm thấy người này có người yêu rồi càng ngày càng phát rồ.
Đối mặt với một người độc thân mà lại khoe khoang tình cảm như vậy, lương tâm của anh có cảm thấy đau không hả?
“Được rồi được rồi, không thể trêu vào, không thể trêu vào.” Tô Chấn Hưng ném lại một câu này rồi lập tức đi ra.
Anh ấy độc thân, không xứng đứng cùng một chỗ với người đã có đối tượng.
Cố Thịnh đứng không nhúc nhích, nhìn bóng lưng của Tô Chấn Hưng, anh ấy lập tức nở nụ cười.
Có đối tượng rồi, tâm trạng đúng là sẽ khác.
Chỉ cảm thấy trời xanh hơn, không khí trở nên mát mẻ hơn, đến mấy ranh con bình thường cảm thấy ngứa mắt cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Còn một việc nữa, hình như bọn họ còn chưa thấy dáng dấp đối tượng của đại đội trưởng Cố thì phải, hôm quay lúc đại đội trưởng đón người ta về thì bọn họ vẫn còn đang huấn luyện đó, còn mấy người được nhìn thấy thì bảo trông rất xinh đẹp, chẳng khác gì tiên nữ cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất