Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Tiên nữ nhỏ trông như thế nào vậy, cô bạn gái này của Cố đại đội trưởng xinh đẹp đến mức nào?

Tò mò, tò mò muốn chết.

Cố Thịnh trở lại ký túc xá, về chưa được vài phút thì anh đã dẫn Thẩm Đường đi ra ngoài.

Thẩm Đường đến đây, cô cảm thấy cứ ở trong ký túc xá của Cố Thịnh thì không hợp lắm, vẫn nên đi ra ngoài gặp người khác một chút.

Sau mười mấy phút, hai người Cố Thịnh và Thẩm Đường cùng xuất hiện tại nhà ăn của quân đội.

Trong phòng ăn, mọi người nhìn chằm chằm bạn gái tiên nữ trong truyền thuyết của Cố Thịnh, trong lòng bọn họ chỉ có đúng một cảm giác: Tiên nữ quả nhiên là danh bất hư truyền, chẳng khác gì tiên nữ cả.

Một người xinh đẹp như vậy, sao lại coi trọng Cố Thịnh được chứ?

Cố Thịnh quả thực rất may mắn đó.

Cố Thịnh nhận ra ánh mắt của mọi người, anh nhìn lướt qua mọi người bằng ánh mắt sắc bét. Tất cả mọi người bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh thì đều đồng loạt cúi đầu.

Nhưng khi Cố Thịnh sắp xếp chỗ ngồi cho Thẩm Đường rồi đi tới cửa sổ mua thức ăn, tất cả mọi người lại lập tức nhìn Thảm Đường.

Nhất là nhóm quân nhân ngồi ở gần bàn Thẩm Đường, những gương mặt đỏ bừng chẳng khác gì m.ô.n.g khỉ cả, thỉnh thoáng còn nhìn lén cô một cái.

Thẩm Đường nhận ra ánh mắt của mọi người, cô thoải mái ngồi đó, thỉnh thoảng còn cười một cái với anh lính đáng yêu ở bên cạnh.

Trông thấy nụ cười của tiên nữ, gương mặt của mọi người càng đỏ hơn.

Đến khi Cố Thịnh lấy cơm về và nhìn thấy một đám người đỏ mặt với bạn gái nhà mình, sắc mặt của anh tối sầm lại.

Cố Thịnh bước nhanh về chỗ, anh dùng cơ thể của mình ngăn chặn những ánh mắt kia, sau đó đặt đồ ăn xuống trước mặt bạn gái.

“Em xem thử xem có món nào mà em không thích ăn không, không thích thì cứ đưa cho anh là được.” Cố Thịnh cười nói.

Những người ở bàn bên cạnh nghe được giọng điệu của Cố Thịnh đều nổi da gà da vịt, chậc chậc chậc, lại nhớ tới lúc trước bọn họ bị huấn luyện đến mức sức ăn cơm cũng không có, lúc đó Cố đại đội trưởng nói thế nào ấy nhỉ, à, chính là như vậy.

“Tất cả phải ăn sạch, ai để thừa một hạt cơm thì phải chạy chướng ngại vật năm cây số!”

“Tất cả món ăn trong mâm, từng hạt cơm đều là sức lao động của nhiều người, nếu lãng phí thị thật đáng xấu hổ!”

“Đàn ông con trai mà kén ăn, quá mất mặt, cho dù là phụ nữ kén ăn thì cũng thật đáng xấu hổ.”

Ha, người khác kén ăn thì đáng xấu hổ, quy tắc này của Cố Thịnh đến chỗ bạn gái thì lại biến thành không đáng xấu hổ đúng không hả?

Tiêu chuẩn kép này, bọn họ nhìn thấu rồi đó.

Khoe tình cảm ở nhà ăn một lượt, sau khi rời khỏi nhà ăn, Cố Thịnh dẫn theo Thẩm Đường đi lòng vòng khắp nơi.

Thẩm Đường vừa xuất hiện đã lập tức gây xôn xao dư luận, vừa xinh đẹp lại vừa là sinh viên ở đại học Bắc Kinh, thành phần trí thức, có thể nói Thẩm Đường rất nổi tiếng.

Đến nhóm những người vợ của quân nhân cũng biết đến nhân vật hẩm Đường này, trong lúc nói chuyện phiếm, một số người còn nhắc tới cô bạn gái xinh đẹp của Cố đại đội trưởng.

Nhưng chuyện khiến mọi người bàn luận nhiều nhất chính là chuyện của nhà họ Tống, nghe nói sau khi trở về, nhà họ Tống đã cãi cọ nguyên một buổi tối, mới sáng hôm nay, Tống đại đội trưởng đã đi nộp báo cáo ly hôn, cũng không biết chuyện ly hôn này là thật hay giả, có đúng hay không.

Vương Thư Hương đến quân khu cũng gần hai năm rồi, căn cứ vào những lúc sinh hoạt chung, có thể thấy tính cách của cô ta cũng không tệ, đối xử với ba đứa trẻ nhà họ Tống cũng rất tốt, nhưng khoảng thời gian trước trong một chuyến trở về thôn, cũng không biết đã chịu phải kích thích gì, vừa về đã làm ầm muốn mở cửa hàng kinh doanh, cũng không dốc hết sức chăm sóc ba đứa trẻ, mới hôm qua còn để Tống Thanh Phong đi lạc.

Bây giờ, có lẽ Tống Khôn nghiêm túc muốn ly hôn.

Nhà họ Tống, Vương Thư Hương ngồi một mình trong nhà.

Trước khi ra ngoài, Tống Khôn đã gửi mấy đứa trẻ cho thím hàng xóm, anh ấy bảo vài ngày nữa sẽ đưa bọn trẻ về quên sống một thời gian.

Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Tống Khôn, trong lòng Vương Thư Hương chỉ cảm thấy ấm ức, Tống Khôn như vậy khiến cô ta trông giống như người xấu vậy, cũng không phải là cô ta không chăm sóc cho thằng bé, hơn nữa ai mà biết được có phải hôm qua là Tống Thanh Phong tự chạy đi, sau đó mới bị người ta bắt cóc.

Nhưng Tống Khôn lại đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ta, Vương Thư Hường càng cảm thấy tức giận hơn.

Còn về chuyện ly hôn, cô ta sẽ không đồng ý.

Ly hôn, đời này không thể ly hôn được.

Ở một bên khác, trong thôn Thượng Khê.

Có một chiếc ô tô chạy vào thôn, thật sự khiến người ta phải chú ý.

Điều khiến người trong thôn bàn tán hăng say hơn là, cái ô tô này lại đi đến nhà họ Thẩm.

Ha ha, hai năm nay nhà họ Thẩm càng ngày càng phát triển.

Người ngoài hóng chuyện, nhưng đối với người nhà họ Thẩm thì lại cảm thấy chẳng phải là chuyện gì đáng mừng.

Thẩm Đại Chí nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện ở trong nhà mình với vẻ mặt vô cảm, thậm chí cảm xúc của ông cũng không có quá nhiều d.a.o động.

Thẩm Lăng Phong đứng bên cạnh cha mình, anh ấy bắt đầu giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, bắt đầu từ việc nhận sai người.

Còn cha Thẩm lại rất kích động, nước mắt lưng tròng dường như đã trải qua rất nhiều chuyện.

Xa cách nhiều năm như vậy, quả thực là cảnh mất người còn.

Tên thật của cha Thẩm là Thẩm Kha, tên lúc đầu của Thẩm Đại Chí là Thẩm Trí, hai anh em đã không gặp nhau mấy chục năm rồi.

Lúc trước, cha mẹ của hai anh em bởi vì một vài nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân tan vỡ, khi ly hôn, hai vợ chồng quyết định mỗi người sẽ nuôi một đứa trẻ, sau khi hai vợ chồng ly hôn, trong hai người, một người dẫn con ra nước ngoài, còn một người khác dẫn con chuẩn bị trở về quê.

Tuy nhiên kế hoạch lại nhanh chóng thay đổi, trên đường Thẩm Trí và mẹ trở về nhà, mẹ của ông bị bệnh và qua đời, lúc đó trên người Thẩm Đại Chí không có một đồng nào nên chỉ đành ở tại nơi này.

eyJpdiI6Im9xdlRwTkhHRnNpOVRjNnZ3WU1KYXc9PSIsInZhbHVlIjoiRlhwYkdSVlwvN2RuTFZ2eUNqWDUxRlloejQ4WGpXUk9Wc0t3cTZsb0JCa2NWeGhkU2dPR3h2K2J5NEpOdWdsUExPWVRoOXdnWkNDYTdpRWhDRzlhSGpaVHNPNGY0QkI2Qk9pYmE5bDdnSllDMkg0STRCMEZkMWRwOU9Pb25aek5hMmxGUWRVWGpcL2puRXVhUEpvaXdpbVp6cDhHSzdYaHhuQlwvQjZ2VWx0TFJmVVwvT0I2b0VCRzJpVytmUmZEejNib2ZHd2FLVTVMdWI5VHUzRUQwZzd2XC9hREd3MVJiTHdRaGRreDBYa1pnTFZvUFVSaVROVXE2bVplYnR2TEdiejhNNUx0MjlueEk2Njd6N0tkaXJrTDhvSWFoR1FhUzNBU0szZVdWZU85QjB3NGswcmdTYlwvMGs2MU44YkF2RlppNm41VU1nRlVZakRGWlVZYkREZDVyRHRMSllVYnBOZFpyRkhab1IyMk43bk50MDdXd3Q0UzY0WExxb2tBWUF3WTYzV01aXC9qeTFGZ3MwSUUzT2ljRWpGR0ROaVlYZW9XZzE0RHdkRWI0bldkcGt3NHFkWTRoMDAxa2tYWnNJNkFKSnRISERoMm1mWm05enVVNTRJZW5XMkEwSlpHYkNoK1BEYklRaDZWTEZpS2srcm45TTN0OVwvS0lzakpvMHc5bm16dEY2NDZtV3RBZE5FUytiN25iTVFicHlLR3F2Z0MyYkFkVjVnZ3hYTlNmblpwSjBmOWVOYzdqZzFrOElUYXBCbUQiLCJtYWMiOiI1NjVmYzgzNTMxMGY0N2FlMWY4N2UyZWNjYTYxY2NlNDBmZDNlZjFiNjcyZjM1YjFlZGRjMjk2NzMwZWYyNmUxIn0=
eyJpdiI6ImltRElwRnpMeWhRRFJFM1lUYkE3VEE9PSIsInZhbHVlIjoickg2NjJPS1hGY1d0bmRuUmVybUoyUmxwNXM4b3JxN3gwb3NkU3NvZ3J4ekNlYjBUS1NQSDltUXRJUmFcL1A1UXBBdTRBWG1JV3lFdnlxdmFqejRycTZybEYzeVVtbjFaRjJ2STZOdll5MGxyWnQ1SnM3M0VPa3VlRkZUZEhsbXRKM0R5Mms3VFBIeDFEaGZpWHBxOElJT1Z4a1wvamx3Z1phakJyTjFVYVVkVXJrblNqUGVPWCtZVmQ3bnpZSFc2Z2ZPUGF5UFNlaTRIbWxmaHJ4Z1QyUHVVeTg3dXFIa05qeWp1MkxXc0N3Z2V3RWVkMk5QamdUZ3h2UEMrUTdCeVJkR0ZsRitMbDMrQzl6VFwvd3FUN2k0XC9DK0JidmlWU2VCWnN3N2NKV3hnc3RpZVwvZWZ2S1ZhWklcL2VINm8yN3hra1ZONmVhMVFIT3crMUNjUFZDazZHYlc4KytXaDhlQ1UxREg4TjQzVzQ4azE0SlJ2RlNQV0xRbVphUGtVOTVVMDhYRVNiQnYwQWRHMVR2alZUZ3ZFeUw1ZXhDZ0FlZDNFRkZNRUFTdTFoNk1lN0txUGl5MDgyVTVrUTRHSDBnSzJDV09yM1EzR1FDRGNVSDU0Q3VrUlNEZTd4Qm5JRVlSVis1YjVUUHpGYkZPWCs3NnFKRWNjVkl4VEp5SXRQS2RpWXhKM3NjMjdHd09hblZ0Q2hQZWVyNW1tdzlwOVZBQUtOdzdDRUs5OEg2Zjh6bUcyUlorNFJPNGxyeHBwWlNyQ2Z1UTlVNVVyUTJHZ2drUVNzazkwcVBwNjV1U2gyKzVmRlFNOGlyOUdLMmtpd0NDeUFEanVHNjhXd20yaFF6RnpcL2E0TVg4citMdmZWZ0I5ZFwvcE1HMHgxWlJjWTVUXC91aktCaGVGZ1R2aEhmK3lmUU93T21JaXdHa2N2a3hnbWoxNHI2cWdLYnZYaThqbFFkVVB6V2VoakU3cWNsZ1wvMDIrT1M5eWMyVXB6eTI0MW9wVjhzNG85MDM2RHI5cVJVZ3V4MkRJcjJjSGlKcVwvMzQrYmVCbThBZHFaYyt6Zno2a3ZYVEpuZlpxelh5V0JVcjNMQkM5ZE42NmpBK0xENUVjdFpuIiwibWFjIjoiNTVlMjkwMjdhOTU2NGQ0YTBkNmFhM2ViY2ViODZhMzkyZjJhMmZmNWNmYzE3MWM1NTlmZTYzNGJmOTAwZjdjNCJ9

“Không cần, tôi sống ở đây vẫn rất tốt, hơn nữa người nhà của tôi đều ở đây, tôi tới Bắc Kinh làm cái gì, anh cả, anh cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, tôi đã già rồi, không cần anh phải quan tâm đâu.” Thẩm Đại Chí nói.

Ads
';
Advertisement