“Đại Chí, có phải em vẫn còn trách anh hay không?” Khi nói lời này, trong mắt Thẩm Kha lóe lên sự áy náy.
“Không, không có gì mà trách hay không trách cả, chúng ta đã từng tuổi này rồi, đã nhiều năm trôi qua, chuyện lúc trước tôi đã không còn nhớ rõ nữa.” Thẩm Đại Chí nói.
“Vậy là em vẫn còn đang trách anh, Thẩm Trí, trong lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu, anh muốn đền bù cho em, em...”
“Không cần, tôi nói rồi, bây giờ tôi sống rất tốt, không cần anh phải đền bù cái gì cả.” Thẩm Đại Chí cắt ngang Thẩm Kha, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Thẩm Kha và Thẩm Đại Chí anh một câu em một câu nói rất lâu, nhưng Thẩm Lăng Phong và Ngô Thúy Bình ở bên cạnh lại không hiểu được hai người họ đang nói cái gì, cả hai người đều cảm thấy càng nghe càng bối rối.
Ngô Thúy Bình cảm thấy thái độ này của Thẩm Đại Chí có gì đó không ổn, bình thường ông là người có tính cách hiền lành, nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng gai góc.
Thẩm Lăng Phong cũng cảm thấy cha mình có hơi kỳ lạ, nhưng Thẩm Lăng Phong cũng không biết ẩn sâu trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những người do Thẩm Kha và Thẩm Lăng Phong dẫn tới ở nhà họ Thẩm gần hai tiếng đồng hồ, cho dù Thẩm Kha có nói bất cứ lời gì thì vẫn không thể khiến Thẩm Đại Chí thả lỏng.
Cuối cùng, mấy người Thẩm Kha đành chịu thất bại mà rời khỏi nhà họ Thẩm.
Sau khi những người đó rời đi, Ngô Thúy Bình không nhịn được mà hỏi.
“Ông nó, hôm nay ông có gì đó không ổn, còn nữa, cái người đột nhiên xuất hiện này là anh cả của ông hả, quan hệ của hai người không tốt à?” Ngô Thúy Bình chỉ hỏi đơn giản như vậy thôi.
Bây giờ Ngô Thúy Bình đã nhận ra người nhà họ Thẩm không phải là người bình thường, nhưng bà ấy không hề có suy nghĩ muốn bám víu vào đó bởi vì người ta vẫn thường nói, dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ chạy, sống trên đời phải luôn nhớ rằng bản thân mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Vì vậy, Ngô Thúy Bình chưa bao giờ làm những việc như kiểu bám víu vào người khác.
Trong số mệnh, có lẽ sẽ có những lúc cần phải làm như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cưỡng cầu được.
Tự dựa vào mình muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng bánh từ trên trời rơi xuống lại không dễ nhặt được, ai biết đĩa bánh kia có độc hay không?
“Quan hệ cũng chỉ có như vậy thôi, không quá thân thiết, dù sao cũng nhiều năm không gặp mà.” Thẩm Đại Chí trả lời một câu, ông ngồi trên ghế, lấy một điếu thuốc ra đưa vào miệng, rồi lại lấy một que diêm, châm lửa và bắt đầu hút thuốc.
Thẩm Đại Chí có hơi hoảng hốt, ký ức như thể đã quay về năm ông mười bảy tuổi.
Lúc trước ông tên là Thẩm Trí, tính cách ngây thơ, khi biết cha mẹ sắp ly hôn, trong lòng ông cảm thấy rất hoảng sợ.
Sau đó cha mẹ bắt đầu cãi nhau, ngày nào bầu không khí trong nhà cũng vô cùng u ám.
Tính trạng này kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng mẹ lựa chọn dẫn một đứa con đi, cha cũng đồng ý, nhưng nếu mẹ muốn dẫn con đi thì phải rời khỏi căn nhà này.
Thẩm Trí vẫn nhớ rõ, ngày mà cha mẹ ly hôn là một ngày thời tiết âm u, một mình ông trốn ở trong phòng, sau đó anh cả Thẩm Kha đến gõ cửa phòng ông.
Anh cả dịu dàng nói cho ông biết, sở dĩ cha muốn ly hôn là bởi vì có người thứ ba.
Sau khi nghe được chuyện của cha, lúc cha mẹ hỏi hai anh em bọn họ muốn theo ai, Thẩm Trí đã lựa chọn người mẹ đáng thương của mình.
Sau đó ông nhìn cha đưa anh cả đi, còn ông và mẹ cũng rời khỏi căn nhà kia.
Chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, có một số việc Thẩm Đại Chí cũng đã suy nghĩ rõ ràng.
Lòng người mà, quả nhiên vẫn là thứ khó hiểu nhất...
Với chuyện Thẩm Kha và Thẩm Lăng Phong tới chơi, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đều không để trong lòng, nhưng sau một đêm, Thẩm Đại Chí thức dậy, ông đột nhiên cảm thấy xoắn xuýt.
Thứ khiến Thẩm Đại Chí trăn trở đó là ông đã già rồi nên không quan tâm những vật chất ngoài thân kia, cũng không muốn vướng vào những mối quan hệ kia nữa, nhưng dưới ông và Ngô Thúy Bình vẫn còn hai đứa trẻ.
Con trai Thẩm Quang Minh không cần quan tâm, đã kết hôn sinh con rồi, nhưng Thẩm Đường vẫn còn đang đi học. Huống hồ đại học mà Thẩm Đường đang theo học còn ở Bắc Kinh.
Thẩm Đại Chí suy nghĩ một lúc, bây giờ mấy người Thẩm Kha cũng đang cắm rễ ở Bắc Kinh, nói cách khác nếu Thẳm Đường xảy ra chuyện ở Bắc Kinh thì Thẩm Kha có thể giúp đỡ cô một chút.
Ngô Thúy Bình thầy Thẩm Đại Chí cả ngày lo lắng không yên, bà lập tức hỏi.
“Thẩm Đại Chí, sắc mặt cả buổi sáng của ông đều không ổn, ông có chuyện gì thì có thể nói với tôi, chúng ta cùng thảo luận được không? Hay là anh muốn khôi phục quan hệ với anh cả của ông?” Ngô Thúy Bình chưa bao giờ là người giấu giếm tâm trạng của mình, có cái gì đều nói thẳng, có gì mà vợ chồng không thể nói được với nhau được chứ.
Thẩm Đại Chí nghe thấy Ngô Thúy Bình hỏi vậy, ông cũng đáp lại: “Không phải, tôi suy nghĩ cả tối hôm qua, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được. Thúy Bình, cả hai chúng ta đều đã già cả rồi, sống ở trong thôn cũng rất tốt. Nhưng nhà chúng ta còn có cả Đường Đường, tôi đang nghĩ Đường Đường đang học ở Bắc Kinh, hôm qua anh cả tôi nói bọn họ cũng đang ở Bắc Kinh. Vì vậy tôi nghĩ tới nghĩ lui xem việc này có ích gì cho Đường Đường không?”
“Có ích gì chứ?” Ngô Thúy Bình ngơ ngác hỏi, bà ngước mắt lên nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thẩm Đại Chí, sau đó không nhịn được mà nói: “Ông đang nghĩ muốn bảo anh cả của ông chăm sóc Đường Đường nhà ta ấy hả? Tôi nói trước với ông nha, chuyện này không được đâu!”
“Căn cứ vào những chuyện xảy ra trong nhà ông mà hôm qua ông kể, tôi thấy anh cả của ông không phải là một người đáng tin cậy, hơn nữa nếu đã nuôi ra được một người có tính cách như Thẩm Xuân Cường, sao tôi có thể yên tâm giao con gái cho bọn họ được, nhỡ đây con gái thay đổi thành nhu vậy, tôi sẽ khóc đến c.h.ế.t đó.”
Đùa chứ, Đường Đường lợi hại như vậy, cô cần nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh chăm sóc hả?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất