Tại sao hệ thống ngu ngơ này lại xuất hiện không đúng lúc để làm một cái bóng đèn vậy? Hệ thống này chắc chắn rất ngu ngốc.
Cho dù có không nỡ như thế nào thì Cố Thịnh vẫn phải lái xe chở Thẩm Đường tới nhà ga.
Đến nhà ga, Cố Thịnh bận rộn đủ việc, anh lập tức đi mua đồ ăn thức uống, chỉ sợ Thẩm Đường ở trên xe lửa ăn không ngon ngủ không yên, đến lời căn dặn cùng không ngừng nhắc đi nhắc lại.
Còn Thẩm Đường, cô ngoan ngoãn lắng nghe bạn trai hiếm khi cằn nhằn, thậm chí còn cảm thấy rất mới lạ.
Cuối cùng xe lửa cũng tới trạm, Cố Thịnh không nói hai lời cầm túi của Thẩm Đường lên, che chở cô đi lên tàu, anh bảo vệ cô lên xe chẳng khác gì bảo bối khiến những người khác sửng sốt đến mức phải tránh Thẩm Đường ra.
Cố Thịnh cất kỹ đồ đạc, sau khi Thẩm Đường ngồi xuống thì mới xuống xe lửa.
Cố Thịnh xuống tay, anh chạy bộ tới bên cạnh cửa sổ nơi Thẩm Đường ngồi, còn Thẩm Đường cũng nhìn anh qua tấm cửa sổ với vẻ mặt vô tội.
“Nhớ đừng nói chuyện với người lạ, đến nơi phải gọi điện thoại cho anh, khi nào anh được nghỉ thì anh sẽ lập tức tới chỗ em, thay anh hỏi thăm chú thím...”
Nghe thấy lời lải nhải của Cố Thịnh, một chút cảm giác đau lòng của Thẩm Đường lập tức phai nhạt, cô bật cười thành tiếng, sau đó vươn tay ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy động tác của THẩm Đường, Cố Thịnh lập tức giơ tay cầm lấy bàn tay trắng nõn nà của Thẩm Đường... sau đó anh đẩy tay Thẩm Đường về với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không được thò tay ra ngoài cửa sổ, rất nguy hiểm, em phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Đường lập tức cứng đờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, sâu trong lòng Thẩm Đường không biết nên nói gì cho phải.
Ôi trời, uổng công cô còn cảm thấy đau lòng.
Người đàn ông này đã khiến tất cả cảm xúc mà Thẩm Đường đang ấp ủ đều biến mất.
Được ròi, tạm biệt, tạm biệt bạn trai thẳng nam.
Xe lửa sắp khởi hành, Cố Thịnh lùi về sau hai bước, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Đường không rời, trong mắt có rất nhiều sự không nỡ.
Nhìn xe lửa chậm rãi rời đi, đôi môi mỏng của Cố Thịnh mím thật chặt, mãi đến khi thấy xe lửa càng ngày càng xa tầm mắt, Cố Thịnh mới quay người rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Đường ngồi xe lửa nên cũng không còn cảm thấy mới mẻ nữa, xe lửa thuận lợi đi thẳng tới tỉnh H, Thẩm Đường trở về nhà.
Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí nhìn thấy Thẩm Đường về nhà, hai người lập tức kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay cho cô biết.
Thẩm Đường nghe cha mẹ kể lại, cô cười nói trả lời: “Cha, mẹ, hai người không cần lo lắng cho con đâu ạ, còn những họ hàng kia, hai người muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không cần quan tâm. Còn về việc chăm sóc con ở Bắc Kinh, cái này thì không cần thiết đâu ạ.”
Sau đó Thẩm Đường bắt đầu giải thích tình huống hiện tại của mình.
“cha mẹ, bây giờ con không cần ai chăm sóc cả, con đã có nhà ở Bắc Kinh, căn nhà này được bên trên phân cho con, lúc trước con có nghiên cứu một số thứ nên cũng đã làm quen với bên viện nghiên cứu, hơn nữa giáo sư Khương cũng đang ở Bắc Kinh, sao con lại không có người chăm sóc được chứ?”
“Cha mẹ, hai người không cần bận tâm đến con đâu, ngược lại là anh cả của con kìa, bên nhà máy thì không muốn quay về, không biết anh ấy có ý gì khác không nữa?”
Đôi vợ chồng Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí nghe Thẩm Đường kể lại, hai người ngẩn người mất một lúc, cứ cảm thấy thân phận bây giờ của con gái có vẻ không tầm thường.
Cô con gái nhà bọn họ, thật sự rất lợi hại.
Nhắc tới con trai, Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí lại không quan tâm nhiều đến như vậy.
“Anh của con à, hai ngày trước thằng bé có trở về một chuyến, nói là sẽ đi kinh doanh.” Ngô Thúy Bình nói.
“Đúng đúng, bảo là muốn kinh doanh, còn cụ thể như thế nào thì cha mẹ cũng không rõ lắm, nhưng cha nghĩ nếu anh con muốn kinh doanh thì sẽ cần tiền vốn, cha và mẹ con thương lượng sẽ chia một nửa số tiền tiết kiệm đang có cho anh con, còn một nửa để lại để dùng khi con kết hôn.” Thẩm Đại Chí cười nói phụ họa một câu.
Thẩm Đường nghe cho mình nói vậy, cô vội vàng nói: “Cha mẹ, nếu anh cả không đủ tiền vốn thì con có thể đưa cho anh ấy, hai người cứ giữ lại tiền đi ạ, chuyện này cũng không cần cha mẹ phải lo lắng đâu.”
“Vậy thì không được, anh trai con sao có thể dùng tiền của con được chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, anh trai con phải chăm sóc con mới đúng, con là em gái, thằng bé là anh trai mà.”
“Cha mẹ, từ nhỏ anh đã rất thương con, có món ngon gì đều cho con hết, cấp ba con thường xuyên tới nhà anh ăn trực, anh có tiền lương còn cho con tiền tiêu vặt, bây giờ anh trai muốn đi kinh doanh, chẳng lẽ người làm em gái như con không thể bỏ ra chút sức sao? Hơn nữa số tiền này là con cho mượn, cũng không phải là cho không, sau này anh kiếm được tiền thì có thể trả lại cho con mà?” Thẩm Đường cười khuyên bảo.
Sau đó Thẩm Đường ở lại muốn làm công tác tư tưởng cho đôi vợ chồng thật lâu, nhưng vì nghĩ đến công việc của cha mẹ nên đành giữ im lặng.
Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí biết trong tay Thẩm Đường có tiền, chỉ tính tiền tổng tiền học bổng hai năm học của cô có lẽ khoảng một vạn đồng, con gái sẵn sàng lấy tiền ra cho con trai vay, đôi vợ chồng cũng không thể cứng rắn không nhận được.
Nhưng đôi vợ chồng cũng đã có dự định, nếu Thẩm Quang Minh làm mất tiền của Thẩm Đường, vậy đôi vợ chồng bọn họ sẽ để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm nhiều năm cho Thẩm Đường, căn nhà cũ này cũng chia một nửa cho con gái, những thứ này cộng lại chắc cũng chỉ kém một vạn vài đồng.
Thẩm Đường hoàn toàn không biết suy nghĩ của cha mẹ, cô nói chuyện xong thì lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Đại Chí thấy những người này lại tới, sắc mặt của ông rất khó coi, sau khi để hai người này vào nhà thì lập tức nghiêm mặt nói: “Tại sao hai người lại tới đây? Không phải đã nói rồi sao, chúng tôi sẽ không đến Bắc Kinh, tôi không cần căn nhà của anh, chúng tôi ở nơi này sống rốt tốt, sao hai người còn chưa trở về Bắc Kinh hả?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất